Chuyến xe đò rời bến Sài Gòn vào 5 giờ sáng. Vậy mà mãi tới hơn 3 giờ chiều mới tới bên này Bắc Bassac 0.
Tất cả hành khách đều mệt lả người sau hơn mười tiếng đồng hồ ngồi nêm cứng trên xe. Mà người mệt nhất có lẽ là cô gái ngồi cạnh Đức, bởi suốt lộ trình cô nàng ói liên tục và hầu như không ăn uống gì dọc đường, dẫu Đức đã rất lịch sự mua thức ăn mamg lên mời.
Ảnh Truyện ma - Trăng Lạnh Nhà Mồ
Đọc thêm nhiều
truyện ma có thật tại chuyên mục
Truyện ma đặc sắc
Một bà ngồi băng trước quay lại bảo Đức:
- Cậu nên xuống mua ly sữa đem lên cho vợ cậu uống, chứ nhịn đói mà lại ói suốt như vậy chịu sao nổi.
Đức hốt hoảng lên tiếng liền:
- Dạ, không phải đâu! Tôi... tôi chỉ...
Anh muốn đính chính về cách ghép đôi như vậy của bà nọ, nhưng anh chưa kịp nói hết lời thì lơ xe đã la lớn, cắt ngang lời anh:
- Tất cả xuống xe qua phà! Không được ai ở lại!
Đức chưa kịp đứng dậy thì cô gái lại ói lần nữa. Đã biết ý rồi, lần này Đức dùng ngay chiếc khăn mà lúc nãy anh lấy ra sẵn, hứng nước ói của cô gái và dùng một đầu lau cho cô nàng. Cô gái hầu như không còn tự chủ được, cô ói xong thì cứ dựa đại vào vai Đức mà chịu trận.
Bà ngồi trước nói với lơ xe:
- Để cho vợ chồng cậu này ở đây. Cậu ấy phải săn sóc cho vợ, cô ấy ói quá trời xuống sao được!
Rồi bà vừa rời xe vừa nói:
- Cậu cứ ngồi đó đi, để tôi mua giùm sữa cho.
Đức chẳng còn hơi sức đâu mà đính chính, anh móc tiền ra đưa cho bà ta, nhưng bà này xua tay:
- Tiền bạc gì cậu ơi!
Rồi bà ta đi thẳng vào một quán nước phía bên trong lề. Lát sau trở ra với một lon sữa đầy còn nóng hổi bảo Đức:
- Cậu ngồi lại đó cố đút cho cô ấy uống được muỗng nào hay muỗng nấy. Có ít muỗng sữa sẽ đỡ hơn.
Rồi bà vừa lắc đầu vừa cười vui với Đức:
- Thấy cậu chăm sóc cho vợ mà phát chán với ông chồng tôi ở nhà, đời nào ông ấy đút cho tôi được muỗng sữa nào dù đã sống với nhau đã hơn hai chục năm rồi!
- Tôi không phải...
Nhưng bà ta đã bỏ đi, đâu cần nghe lời trần tình của Đức. Hành khách trên xe đã xuống hết, trên xe chỉ còn lại Đức và cô nàng. Lúc này anh có ý muốn đẩy cô ta ra khỏi vai mình, nhưng vô vọng, bởi nàng ta hầu như chẳng biết gì nữa. Nhìn cảnh đó ai mà không nghĩ như bà hành khách nọ. Trông Đức khác nào một anh chồng trẻ với cô vợ mới ốm đau đang cần sự che chở!
Lâm vào cảnh dở khóc dở cười này, Đức đành phải chấp nhận và càng lúc anh càng tỏ ra có trách nhiệm thật, chứ không phải là người đóng vai bất đắc dĩ. Thậm chí người tài xế cũng phải lên tiếng:
- Cậu đóng cửa lại để cô đỡ phải gió và cứ ngồi yên đó để lát nữa tôi cho xe xuống phà. Chà, vợ trẻ mà yếu dữ a!
Đức muốn đính chính, nhưng nhìn cô nàng hầu như chẳng nghe thấy gì, nên anh cũng lờ luôn. Thấy lon sữa trên tay đã bắt đầu nguội, Đức múc từng muỗng nhỏ rồi nhẹ nhàng đưa vào miệng cô nàng, chỉ hy vọng cô nàng không gạt tay ra làm đổ văng tung tóe, chứ không mong gì đút được muỗng nào. Vậy mà lại có kết quả ngoài mong đợi. Cô nàng chép chép mấy cái rồi ngoan ngoãn nuốt từng hớp nhỏ như một đứa trẻ!
Đức vốn khéo tay trong việc chăm sóc trẻ con và đã từng được mấy đứa cháu con của anh chị mình thích thú mỗi lần được anh chăm sóc, nên bây giờ anh có làm cho cô nàng hài lòng cũng không phải lạ. Một lúc sau, sau khi uống được hơn chục muỗng sữa thì cô nàng đã có vẻ tỉnh táo nhưng khi vừa mở mắt ra thì lại hốt hoảng kêu lên:
- Anh... anh... sao anh?
Đức bước hẳn xuống xe, chợt cô ta kêu lên:
- Anh đi đâu vậy?
- Cô hết bệnh rồi thì tôi phải xuống xe, kẻo bị người ta đuổi xuống!
- Vậy tôi còn bệnh thì sao?
- Thì...
Đức chưa kịp trả lời thì lúc ấy người tài xế từ xa đang chạy ngược lại, la lên:
- Anh lên xe ngồi với chị đi, xe xuống phà ngay đây!
Đức lại phải miễn cưỡng leo trở lên xe và anh nhận được một nụ cười khó hiểu của cô nàng. Và rõ ràng là nàng ta cố ý lại ngả đầu vào vai Đức như lúc nãy kèm câu nói:
- Dẫu sao được dựa đầu thế này cũng đỡ chóng mặt hơn, như vậy chắc là sẽ hết ói!
Rõ ràng là cô ta biết những việc mình gây ra từ sáng đến giờ, vậy mà nói tỉnh như không! Đức hỏi gặng lại:
- Cô không ói nữa thật chứ?
- Cũng còn tùy... tùy anh có cho mượn vai nữa không!
Đức nhổm người dậy, định đẩy cô nàng ra, nhưng cô ta đã nói khẽ vào tai:
- Ông tài xế nhìn thấy đuổi cả hai xuống bây giờ!
Đức đưa lon sữa cho cô ta:
- Cô uống cho hết đi, để chắc ăn không ói nữa.
Nàng lại cười cười:
- Nuôi bệnh dở ẹt vậy mà cũng được khen!
Dù nói vậy nhưng nàng ra vẫn cầm lấy lon sữa và uống một hơi cạn! Bây giờ Đức mới đùa:
- Giống thuốc tiên quá!
- Thuốc tiên cũng không bằng tay tiên! Nếu không nhờ bàn tay đút sữa điệu nghệ của anh thì chắc em không thể nuốt trôt giọt nào!
Nàng ta đổi sang gọi Đức bằng anh xưng em ngọt xớt khiến anh phải dịu giọng:
- Cô khỏe hẳn rồi phải không?
Bỗng cô nàng nói nhanh:
- Chúng ta phải biết tên nhau và xưng hô cho đúng cách, kẻo lát nữa mọi người lên xe biết chúng ta đóng kịch thì họ cười cho!
- Cười cô chứ đâu phải cười tôi!
Tuy nói vậy chứ Đức cũng tự giới thiệu:
- Tôi tên Đức, nhà ở Ô Môn.
Nàng reo lên:
- Em cũng ở gần đó, ở Thốt Nốt! Em là Oanh, Kiều Oanh đây.
Phà cập bến, xe di chuyển lên bờ, thấy hành khách sắp sửa leo trở lên xe, nàng tranh thủ nói nhanh:
- Hồi nãy họ nói chúng ta là... vợ chồng, anh chưa kịp đính chính phải không? Vậy thì... đừng đính chính nữa, người ta không tin đâu!
- Nhưng mà...
Nàng lại cười:
- Người mắc cỡ, đính chính phải là em kia! Nhưng thôi kệ... chỉ chút nữa là xuống xe rồi mà!
Nghe nàng ta nói có lý, nên Đức im lặng cho đến lúc hành khách lên xe đầy đủ. Lúc ấy bà khách ngồi băng trên quay lại nhìn Oanh và reo lên:
- Cô tươi tỉnh lại rồi kìa, may quá!
Rồi bà ta nói tiếp đủ cho hai người nghe:
- Có hơi vợ chồng nó kỳ diệu vậy đó!
Đức ngượng chín người, anh lại định lên tiếng thì Oanh đã kịp nói thay:
- Dạ, con cám ơn dì. Nhờ có dì nên con mới...
- Có gì đâu, đi đường xa giúp nhau khi qua khi lại mà.
Chỉ mười phút sau thì đã tới bến xe. Lúc này cô nàng mới hỏi Đức: