Tiểu thuyết Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần-full
he để tránh mẹ Long, vừa xóa hết tin nhắn, đợi đến khi xóa xong tin nhắn mới cầm điện thoại ra, đưa cho mẹ Long, sợ sệt nhắc lại, “Thật không có ai mà, con mượn điện thoại của bạn học cùng lớp, trong đó có mấy tin nhắn riêng tư của người ta, không tiện cho mẹ xem mà thôi.”
Mẹ Long cầm điện thoại qua, xem một lúc lâu, cũng không nhìn thấy có gì khả nghi, đang định nói giúp cô cất vài ngày, đợi đến khi nhập học rồi trả lại cho cô. Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông, Lâm Quốc Đống thấy Long Vịnh Thanh mãi mà không trả lời tin nhắn, nên bất ngờ gọi điện thoại sang.
“Con lại còn dám liên lạc với con người khốn nạn này hả, không phải mẹ đã nói với con rồi ư, đừng có để ý đến ông ta nữa rồi hay sao?” Mẹ Long phẫn nộ vứt điện thoại lên giường, “Tại sao con lại cứ không nghe lời mẹ hả? Cái người họ Lâm đó không phải hạng người tốt đẹp gì...”
“Không phải hạng người tốt đẹp gì, không phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng mà, có khả năng người đó là ba ruột của con...” Long Vịnh Thanh cắn môi dưới, từ từ ngẩng đầu lên nhìn mẹ Long, khuôn mặt trắng bệch đến phát sợ, “Mẹ, mẹ cứ nói trước mặt con rằng chú ấy chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, mẹ có bao giờ nghĩ tới cảm giác của con chưa? Cái người trong mắt mẹ không phải hạng người tốt đẹp gì đó, nếu thật sự là ba của con, như vậy con thì sao? Há chẳng phải cũng tồi tệ như thế sao?”
“Ông ta không phải ba của con.” Giọng nói của mẹ Long bỗng nhiên cao vút lên, trong đôi mắt hiện rõ sự đau đớn, trừng mắt nhìn Long Vịnh Thanh, “Mẹ nói bao nhiêu lần con mới chịu tin đây? Khi mẹ ôm con vào lòng, có nghe mấy công nhân dọn vệ sinh của bệnh viện nói, khi mẹ con vứt con lại, lúc đó bà có nói đó là con của một khách làng chơi, nghe nói là người ngoại tỉnh...”
“Trước khi có kết quả giám định quan hệ cha con, không ai được nói như vậy cả.” Long Vịnh Thanh không muốn nghe những lời nói tiếp theo, cũng không dám nhìn vào mắt của mẹ Long, cúi đầu, dùng hết sức nắm chặt lấy ga giường, nói to cắt ngang lời của mẹ Long. Bởi vì nắm chặt quá, các khớp ngón tay đều trở thành trắng xanh không hề tự nhiên, “Mẹ không cần phải lo lắng, cho dù có nhận người cha ruột đó, con cũng sẽ hiếu thuận với mẹ...”
Bốp...
Long Vịnh Thanh còn chưa nói xong, trên mặt đã nhận lấy một bạt tai, đau rát. Cánh tay giơ cao lên của mẹ Long còn chưa kịp thu về, cô ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt phẫn nộ và tràn trề sự thất vọng của mẹ Long, cô nhìn thấy nước mắt của mẹ đang từ từ chảy ra, sau đó tay mẹ Long chỉ ra phía cửa, hét lên với cô: “Con cút đi, con cút đi cho mẹ... Con cảm thấy mẹ vì lo sợ con nhận Lâm Quốc Đống làm cha ruột, sẽ không hiếu thuận được với mẹ nên mới ngăn cấm con liên lạc với ông ta, nếu đã suy nghĩ như vậy, bây giờ con cút ngay đi... Bây giờ con đi mà tìm người ba đó, xem xem ông ta yêu thương con được tới mức nào... Mẹ không cần sự hiếu thuận của con, người của gia đình nhà họ Long, trong tương lai, cho dù có phải đi ăn xin cũng không cần sự hiếu thuận của con...”
Giọng nói oang oang đó của mẹ Long làm cho ba Long và Vịnh Lục sợ đến nỗi tỉnh cả ngủ, vội vàng chạy đến. Ba Long mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn thấy đôi mắt ướt nhòe của mẹ Long và một bên má của Long Vịnh Thanh đỏ lên, cũng đã đoán được tình hình không mấy khả quan, vội vàng kéo mẹ Long ra khuyên, “Xảy ra chuyện gì vậy? Đừng nổi nóng lên như thế, đêm đã khuya rồi, nhỡ may đánh thức hàng xóm thì không hay lắm...”
Vịnh Lục vẫn mặc bộ quần áo ngủ, đi đến trước giường của Long Vịnh Thanh, nhíu mày lạnh lùng hỏi: “Chị làm gì thế mà làm mẹ tức giận đển mức này? Chị mau xin lỗi mẹ đi, để cho ba và mẹ về đi ngủ, chẳng lẽ chị không biết gần đây nhiều người trong thôn ngó nghiêng nhà mình đợi xem kịch vui sao? Chị không nhịn được một chút à?”
Long Vịnh Thanh lấy tay úp vào một bên má bị đánh, cúi đầu không hé miệng, chỉ chầm chậm bước xuống giường, mở cửa bước ra ngoài. Vịnh Lục hốt hoảng kéo cô lại, “Chị định đi đâu vậy?”
“Chị đâu phải người của gia đình nhà họ Long, ở lại đây làm cái gì?” Từ khi việc này bị phát hiện, Long Vịnh Thanh luôn nín nhịn trong lòng, cảm thấy tự ti, sống khép nép với những người mà cô đã từng cho rằng là ruột thịt của mình. Lần đầu tiên dùng giọng điệu kiểu này, đến cả cô còn bị những lời nói này làm cho giật mình, nhưng đã nói ra rồi làm sao còn thu hồi lại được. Khuôn mặt cô trắng bệch, lúc này cô có cảm giác rằng, bản thân mình trở nên thật cô độc và đáng thương, linh hồn đã rời xa cô, chỉ còn lại một chút tôn nghiêm tội nghiệp không nỡ vứt bỏ, “Hơn nữa mẹ đã nói chị cút đi rồi, làm sao chị có thể mặt dày ở lại đây được nữa?”
“Đó là những lời mẹ nói khi tức giận, chị nghe mà không hiểu à? Long Vịnh Thanh, chị đừng có làm loạn nữa được không hả?” Vịnh Lục giữ chặt áo của cô, không dám buông lỏng một giây phút nào. Nhưng thái độ lần này của Long Vịnh Thanh cũng rất kiên quyết, sống chết cũng không quay về phòng, cuối cùng ba Long phải qua giúp Vịnh Lục, hai người vừa kéo, vừa lôi, cuối cùng cũng “áp giải” được Long Vịnh Thanh quay trở về phòng cô.
4.
Mấy ngày hôm sau, mẹ Long cũng không nói chuyện với Long Vịnh Thanh. Sau đó, Long Vịnh Thanh cũng suy nghĩ lại, mặc dù cũng cảm thấy những lời nói ngày hôm đó của mình có phần hơi quá đáng, nhưng cô không có ý định đi xin lỗi, cô cứ chờ kết quả của việc giám định quan hệ cha con đã. Cô đã tính toán mọi chuyện hết rồi, nếu như cô là con gái của Lâm Quốc Đống, vậy thì cô phải làm cho ba Long và mẹ Long ghét cô triệt để, như vậy, khi cô rời khỏi căn nhà này đi Nhật Bản mới có thể không làm ba mẹ quá đau lòng.
Đương nhiên, nếu như không phải thì càng tốt, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đâu, cho dù là tình yêu đối với Triệu Ngôn Thuyết, hay là mối quan hệ với mọi người trong nhà đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Cô sẽ cố gắng học hành, tương lai tìm được một công việc đàng hoàng một chút, để ba mẹ Long vui lòng, cũng cố gắng để cho mẹ Triệu phải nhìn cô với một ánh mắt khác.
Cô tính toán xong những điều này, trong lòng thấp thoáng không yên đợi chờ thêm mấy ngày nữa. Cuối cùng cũng đã đến ngày hai mươi tám tháng bảy. Ngày hôm đó, từ sáng sớm, cô đã ngồi nhìn đăm đăm vào máy di động, không đi ra khỏi phòng một giây nào. Cô biết, Lâm Quốc Đống biết cô có điện thoại di động mới, chắc chắn sẽ không gọi và máy điện thoại bàn nữa, cũng không cần đợi cho đến đêm, có thể gọi điện, nhắn tin cho cô bất kỳ lúc nào. Cũng không biết có phải ông trời giúp đỡ cô hay không, ngày hôm đó là thứ bảy, ba Long và mẹ Long đều phải tăng ca, chỉ có cô và Vịnh Lục ở nhà. Vịnh Lục ở trong phòng học bài cả ngày, căn bản là không hề có thời gian mà để ý đến cô, đương nhiên cũng không có ai phát hiện ra sự khác lạ đó của cô.
Đến giờ ăn trưa, Vịnh Lục xuống bếp nấu mì, Long Vịnh Thanh ru rú ở trong phòng, bỗng nhiên cô nghe ở ngoài cửa chính có người đang ra sức gõ cửa. Cô sợ là Lâm Quốc Đống cầm kết quả trực tiếp chạy đến đây tìm cô luôn, nên vội vàng chạy ra khỏi phòng, trong lúc Vịnh Lục còn chưa kịp phản ứng gì, cô đã chạy ào ra ngoài, mở cửa.
Không phải Lâm Quốc Đống, lại là người đã lâu không gặp, Triệu Ngôn Thuyết.
Đã lâu rồi không gặp, thực ra ban đầu ngay khi vừa nhìn thấy anh, Long Vịnh Thanh còn ngỡ rằng là Triệu Ngôn Từ. Bởi vì, Triệu Ngôn Thuyết trước mắt cô thực sự có chút thê thảm, trước đây áo quần luôn thẳng thớm gọn gàng, còn bây giờ áo quần nhăn nheo, xộc xệch, trên khuôn mặt trắng trẻo đó còn lỉa chỉa