XtGem Forum catalog
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Truyện ma - Bí Quyết Của Vận May

cái quái gì thế nhỉ? Tôi giở sang các trang lịch sau,các tháng sau tháng 4 không có dấu đỏ.



Thuận đâu rồi nhỉ? Hắn đang làm cái quái gì vậy? Tôi xem đồng hồ. Hai giờ mười ba phút. Tôi có thói quen vặn đồng hồ sớm vài phút để đỡ bị muộn giờ, chính vì vậy mà tôi hay đi sớm trong các cuộc hẹn. Nhưng, để mình không quen với việc luôn trừ nhẩm đi mười phút khi xem đồng hồ, cứ vài ngày tôi lại chỉnh đồng hồ theo một mức khác, sớm năm phút, đúng giờ, chậm mười phút, v.v… Mức sớm mười phút tôi đã để khá lâu, có lẽ tôi nên chỉnh lại. Tôi bấm nút chỉnh đồng hồ. Tối quá, chẳng nhìn thấy gì. Căn nhà thằng bạn tôi thừa phòng, nhưng thiếu ánh sáng. Một mình hắn – một kẻ có thể đặt lưng nằm vạ vật bất cứ đâu – lại mua một căn nhà ba gian, một việc làm thừa thãi phí tiền. Không nhìn được rõ số hiện trên đồng hồ, tôi đưa đồng hồ lên ngang mặt để hứng lấy chút ánh sáng ít ỏi từ cửa sổ phía sau.

Tôi chưa bao giờ nghĩ chiếc đồng hồ của mình lại hữu ích đến thế.



Tôi vốn quen nhìn gương và thường ngày vẫn quan sát mọi vật xung quanh mình chủ yếu bằng những vật có thể soi gương được, vì vậy tôi có thể một tay cầm chuột máy tính, tay kia với ra sau lấy vật này hay vật khác mà không cần quay đầu lại, đôi khi còn cả xem phim nữa. Và lúc đó, trong một giây, chỉ một giây thôi, tôi đã nhìn thấy Thuận qua mặt đồng hồ của mình. Hắn đang cầm một con dao. Chưa bao giờ mắt tôi tốt như thế này, tôi nhìn thấy rõ ràng con dao bầu to trên tay Thuận, hắn đang đi về phía tôi, nhẹ nhàng nhưng rất nhanh. Và tôi đã kịp nhìn thấy hắn đâm dúi con dao về phía mình. Một phản xạ kịp thời đã giúp tôi né phát dao chí mạng đó. Tôi quay người lại, nhìn thấy thằng bạn mình đang nhễ nhại mồ hôi, mặt đỏ au lên, tay phải vẫn nắm chặt con dao vừa đâm tới, tay trái gồng lên ép chặt vào người như đang bế một em bé tưởng tượng. Cánh tay gầy gộc đang nắm con dao thuận đà quét ngang về phía tôi. Trong một giây, có thể hơn, tôi cảm thấy mạng sườn mình buốt khủng khiếp như đang bị lửa đốt. Nhưng rồi ngay sau đó, người tôi ngập trong cảm giác nôn nao, tê dại xóa hết mọi đau đớn. Tôi biết huyết áp mình đang mất ổn định. Tôi bước nhanh về phía sau, vòng tay phải qua ôm bên mạng sườn trái vừa bị chém một nhát.



Thật sự tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thuận vẫn đang rất hăng, hắn vẫn ghì chặt con dao như muốn bóp nát cả chuôi dao, cổ hắn hằn lên gân xanh gân đỏ, mặt hắn như một quả cà chua nhưng đang tím dần lại, hơi thở hắn rít từng hồi qua kẽ răng. Và cặp mắt hắn, tôi sẽ bị ám ảnh suốt đời bởi cặp mắt này, mắt hắn toàn một màu đỏ quạch, giống như những tấm ảnh trước kia tôi vẫn xem. Hắn như một con bò dại, gồng từng nhịp chân tiến về phía tôi, chém xả xuống chéo vai bên trái tôi. Tôi bình tĩnh hơn hắn, tôi hiểu rõ lúc này cần làm gì. Tôi bước một bước tiến thêm về phía hắn, đến khi ngực tôi sát vào với tấm ngực trần xương xẩu của hắn. Hắn sẽ khó tấn công tôi bằng dao ở khoảng cách này. Không để hắn kịp rút tay cầm dao về, tôi dùng tay trái tóm lấy cánh tay hắn, cố gắng bám càng gần bàn tay hắn càng tốt, vì tôi nghĩ theo luật đòn bẩy thì nếu bám càng xa khuỷu tay, hắn sẽ càng khó cử động. Còn tay phải nữa, tôi co tay phải lại về sau vai, mặc cho tay trái của hắn thụi một nhát khá đau vào bụng phải tôi. Rút hết sức tay phải về để lấy đà, tôi giáng một quả đấm vào cổ họng hắn, bằng tất cả sức lực của tôi.



Mắt tôi đang hoa lên. Tôi không nhìn rõ mọi vật xung quanh. Huyết áp tôi vẫn chưa kịp trở lại bình thường. Tôi ôm lấy mạng sườn trái của mình, cố giữ cho chiếc khăn mặt khỏi rơi. Chiếc khăn mặt của hắn là thứ đầu tiên tôi tìm thấy có thể bịt vết thương. Cũng may, tôi nghĩ phát chém cũng không sâu.



Tôi thả mình đánh phịch xuống ghế. Thuận vẫn nằm đó, trên mặt đất cách tôi gần một mét. Hắn bị ngất. Cổ họng con người rất yếu, một thằng bạn học wushu tán thủ nói với tôi như vậy. Nếu đánh vào cổ họng, đối tượng dễ bị ngất xỉu, nếu đủ lực nữa thì có thể chết ngay. Tôi không đủ sức để đạt mức thứ hai. Tôi thầm mong khi hắn tỉnh dậy sẽ bình tĩnh hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn phải thủ con dao bầu của hắn bên mình. Lưỡi dao vẫn dính đầy máu của tôi. Đau quá, vết thương trên người tôi nhói buốt, giật từng hồi. Mồ hôi của tôi cũng tứa ra khắp người, chảy vào vết thương làm tôi xót kinh khủng. Tôi cảm thấy khát khô cổ. Tôi vươn người sang bên trái lấy bình nước và chiếc cốc thủy tinh trong khay đặt trên bàn. Tôi rót một cốc.



Một lần nữa tôi đã phải tự hào vì thói quen nhìn gương của mình. Qua chiếc cốc thủy tinh, tôi chỉ kịp thấy một cái bóng đang vụt đến từ sau lưng mình. Tôi vòng tay phải ra chộp lấy con dao bầu tôi vừa để trên bàn, gạt bừa về phía sau.



Một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng tắc nghẹn của Thuận. Tôi bước vội lên phía trước để đề phòng, quay đầu lại nhìn. Nhát dao của tôi trúng ngay giữa ổ bụng Thuận. Hắn gập người lại, co quắp, quằn quại như một tên nghiện đến hồi lên cơn. Mặt hắn đổ úp lên mặt ghế băng tôi vừa ngồi, khuôn mặt co rúm lại một cách đáng sợ. Hai tay hắn ôm lấy vết thương đang tứa máu, vứt con dao găm – mà hắn vừa rút từ đâu đó ra để tấn công tôi – xuống dưới đất. Chân hắn giãy mạnh.

Một lúc sau, hắn đã im hẳn.

Mắt tôi đã hoa lắm rồi, tôi chộp vội cốc nước trên bàn, nốc cạn, rồi cầm cả bình nước mà tu,vừa tu vừa tưới cho ướt mặt.

Cũng có hiệu quả. Nước làm cho huyết áp của tôi chóng trở lại hơn.



Tôi nhìn, nhìn vào những gì mình vừa làm. Thuận đang nằm trên vũng máu, mặt hắn đã trôi khỏi mặt ghế băng từ lâu. Da hắn đã đổi sang màu tím, và cứ tím dần, tím dần. Hắn đã chết! Tôi không muốn tin Thuận đã chết. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi đã làm điều gì? Đã gây ra chuyện gì? Không!

Người tôi run bắn lên. Tôi đến gần cái xác, rờ vào mũi, rồi đến tim Thuận, chẳng để làm gì cả, vì tôi vẫn biết hắn đã chết. Đã… đã chết.

Tôi hóa điên.



Tôi ôm đầu mà chạy. Vết thương bên sườn vẫn đau buốt mà không có tấm khăn, nhưng tôi mặc. Tôi cần làm một cái gì đó để nguôi cơn điên lúc này. Nước, tôi cần nước. Cứ mỗi lần tôi gặp chuyện buồn bực hay stress, tôi đều tưới nước ướt đầm đìa lên mặt. Lúc này, tôi cũng thấy mình cần nước. Tôi vồ lấy nắm đấm cửa phòng vệ sinh, đẩy mạnh, nhưng không được. Khóa rồi. Tôi tức giận đạp mạnh vào cửa. Phải tìm chìa khóa. Tôi lại chạy xộc ra phòng khách, lục trong người cái xác dưới đất. Một cái bao đựng dao găm giắt ở thắt lưng, và chùm chìa khóa ở đỉa quần. Tôi giật lấy chùm chìa khóa, rồi lại bổ vào cánh cửa nhà vệ sinh. Tôi mở cửa.

Không.

Đây không phải là phòng vệ sinh.

Một ánh sáng màu đỏ máu ngập khắp căn phòng, làm căn phòng có vẻ tối lù mù một cách đáng sợ.

Nhưng cái đáng sợ của căn phòng không phải ở ánh sáng đó.

Tôi mở bước vào phòng. Sàn nhà dính nhơm nhớp dưới chân tôi. Căn phòng này quá rộng so với một phòng vệ sinh.

Một vật gì đó rất lớn đập vào mắt tôi ngay từ đầu. Nó phải to gấp rưỡi cái chậu, trông có vẻ bẩn thỉu và kì dị. Một hình vừa giống cánh dơi, vừa giống thập giá, vừa giống hình bông tuyết. Nó có màu đỏ sẫm, rất sẫm, xù xì, gồ ghề như được quấn chùng bằng vải thô vậy.

Vật kì dị đó được đặt trên một bục cao ngang đầu tôi. Ngay trước nó là một giá gỗ, như một bàn thờ, với một bát hương rất to, nhưng không có một cái chân hương nào hết.

Hai bên vật kì dị ban đầu, về phía gần tôi hơn là bốn cái cọc nhỏ dựn
<<12
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Truyện ma - Ma Trả Ơn Người
Truyện ma - Anh Đạp Xích Lô
Truyện ma - Nước Mắt Cải Vong
Truyện ma -Tâm Xấu Bị Ác Báo
Truyện ma - Người Học Trò Nghèo
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
436/2217
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet