Old school Easter eggs.
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Vợ Có Thai Mười Triệu Của Phó Tổng-full

bệ mọi người thì…

Anh không muốn nghĩ đến vấn đề đó, câu trả lời không còn quan trọng nữa.

Mãi cho đến khi Ôn Bối Du đột nhiên xuất hiện, thẳng thắn mà nói, anh thật sự bị cô hù sợ.

Sự xuất hiện của cô làm anh nghĩ tới thời gian một năm kia… Mặc dù nghèo khổ nhưng rất vui vẻ… niềm vui đơn thuần.

Không bị người khác lừa gạt, không có lời nói dối, không có so đo.

Rất nhiều thứ có thể so sánh được, kết quả lại hiện ra một cách rõ ràng.

Rõ ràng nhất không phải là tình yêu sao? Ôn Bối Du là toàn tâm toàn ý yêu anh, bỏ ra mọi thứ mà không cần hồi đáp lại. Còn bây giờ anh đính hôn với Lý Lỵ chỉ là vì lợi ích, không hề có một chút gì gọi là tình cảm.

Anh nghĩ, anh sẽ như thế cả đời, anh sẽ không bao giờ có được cái gọi là tình yêu đơn thuần nữa.

Cũng được, tình yêu là cái thứ chó má gì chứ!

Nhìn bây giờ, Ôn Bối Du đã xuất hiện, cô làm rối tinh rối mù mọi thứ. Năm đó cô đơn thuần hôm nay có trải nghiệm qua cuộc sống thực thế nhưng tại sao cô lại thay đổi nhiều như vậy?

Từ một cô gái nhỏ dễ đỏ mặt biến thành một người phụ nữ tham tiền, ăn một cái là ba mươi triệu của anh. Vậy mà ngay cả một cái chớp mắt cũng không có.

Con người đều sẽ thay đổi, không phải sao?

Nhưng tại sao trong lòng anh vẫn có một điểm gì đó níu kéo, cho rằng điều đó không phải là sự thật.

Chẳng lẽ là anh vẫn hy vọng cô không thay đổi trong tiềm thức sao?

Lận Thừa nheo mắt lại, một lần nữa tìm bóng hình của Ôn Bối Du lần thứ n trong tháng này.

Cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

“Vào đi.” Anh quay lại với công việc trên bàn.

Ken đẩy cửa vào: “Trong tay tớ có một tập tài liệu mới, tớ không biết là có nên báo cáo với cậu không?”

“Nói đi.” Mười đầu ngón tay của Lận Thừa xếp thành hình tháp, nghi ngờ nhìn Ken. Cậu ta ít khi có biểu hiện như vậy.

Tầm mắt của Ken xuyên qua lớp cửa kính, nhìn Ôn Bối Du đang ở bên ngoài.

“Là về cô ấy.”

“Sao?” Lận Thừa nhíu mày.

“Tớ nhớ tớ không có nói cậu điều tra về cô ấy.” Kể từ khi anh dùng ba mươi triệu để mua Ôn Bối Du về đây.

“Đúng, nhưng tớ… nghi ngờ cô ấy.” Lận Thừa không hề nói về quan hệ của cậu ấy với Ôn Bối Du cho anh biết.

“Nghi ngờ điều gì?”

“Tớ không biết tại sao cậu lại đề phòng cô ấy? Nhưng căn cứ vào tai mắt nằm vùng của chúng ta thì cô ấy được lựa chọn kỹ càng mới được chuyển lên đây, công việc cũng do phòng nhân sự sắp xếp. Từ đầu đến Nghiêm Tề không hề lên tiếng, cũng không nhúng tay về. Hơn nữa theo tai mắt của chúng ta thì cô ấy hoàn toàn không hề gặp ông ta.”

“Có lẽ bọn họ cố tình không gặp nhau để che giấu mọi người.” Lận Thừa có chút không vui vì Ken quá để ý đến Ôn Bối Du.

“Cần gì phải làm điều thừa như vậy, cậu đã nói Ôn Bối Du nắm giữ bí mật của cậu, Nghiêm Tề có thể dùng điều đó để đả kích cậu trong hội đồng cổ đông thường niên. Nhưng nếu đúng như vậy thì Nghiêm Tề nên giấu cô ấy đi, cần gì phải để trong phòng làm việc này để cậu phát hiện ra chứ?”

Điều Ken nói, Lận Thừa không hề nghĩ tới.

Anh rất khôn khéo, nhưng lần này thông minh lại bị thông minh hại.

Ken chỉ nói một câu đã vạch rõ mọi thứ, nhưng anh vẫn cố chống cự trong lòng.

Đúng vậy, lúc đầu nhìn thấy cô ở phòng làm việc của Nghiêm Tề anh đã quá khiếp sợ, sợ đến mức mất khôn.

Anh không hề nghĩ tới việc đây chỉ là chuyện trùng hợp.

Là anh hiểu lầm cô sao? Không biết sao anh lại thở phào ở trong lòng, cô vẫn là cô gái nhỏ đơn thuần ngày xưa…

Không! Cô cầm của anh ba mươi triệu…

“Nhưng cô ấy ngoạm của tớ ba mươi triệu!”

Nếu không có qua lại với Nghiêm Tề vậy thì tại sao lại mở miệng một cái là ba mươi triệu… Cô cũng quá to gan đi.

Ken nhún nhún vai: “Tớ không biết cô ấy làm vậy là có ý gì?” Anh lại cảm thấy Ôn Bối Du không phải là một người phụ nữ mưu mô. Nếu có ý “lừa gạt” vậy thì tại sao cầm ba mươi triệu rồi lại không “ôm tiền bỏ chạy” mà lại sang đây làm việc.

“Có lẽ cậu nên tự hỏi cô ấy.”

Không cần Ken nói, anh tuyệt đối sẽ “Tự mình” vả lại còn “chịu khó” hỏi cô một chút.

Lận Thừa đè nút nội bộ xuống, nữ thư ký bên ngoài lập tức bắt máy.

“Đem hành trình tối nay hủy bỏ hết giúp tôi, và đặt phòng ở khách sạn hạng nhất cho tôi.”

“Vâng Phó Tổng Giám Đốc.”

“Sau khi đặt xong thì nói địa chỉ và số phòng cho Ôn Bối Du biết, nói cô ấy đúng tám giờ tối có mặt ở đó.”

“Vâng, vâng, Phó Tổng Giám Đốc.” Đương nhiên là nữ thư ký bị giật mình khi nghe điều đó.

Ken vừa nghe Lận Thừa nói như vậy thì không khỏi nhướn nhẹ hàng chân mày.

Anh cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này rất “rối rắm”, hơn nữa Lận Thừa làm vậy là muốn Ôn Bối Du không sống nổi nữa.

Ken lắc đầu vì ông chủ “tâm cơ quá nặng” đến mức trơ trẽn của mình.

YZY

Ôn Bối Du khóc không ra nước mắt.

Rốt cuộc Lận Thừa muốn hành hạ cô đến thế nào mới buông tha cho cô.

Chị thư ký nói cho cô biết số phòng và địa chỉ của khách sạn, hơn nữa còn nói cô đúng tám giờ phải có mặt ở đó để gặp Phó Tổng Giám Đốc. Không chỉ có chị thư ký, mà hai người trợ lý thư ký còn lại cũng nhìn cô bằng ánh mắt giết người.

Nếu ánh mắt đó có thể như con dao thì trên người cô đã có hàng trăm ngàn vết thương rồi.

Ôn Bối Du ngượng nghịu ấn chuông cửa, cánh cửa mở ra.

“Vào đi… Đóng cửa lại.”

Lận Thừa đứng đằng sau cánh cửa, sau khi anh nói xong liền đi về phòng. Nhưng anh lại thấy cô đứng ngay cửa phòng và cửa cũng không đóng.

“Tôi đứng ở đây được rồi.”

Lận Thừa trợn mắt giận dữ nhìn cô, anh phát hiện cô càng ngày càng không nghe lời anh.

“Cô có muốn dâng thì tôi cũng không muốn ăn, huống chi tôi còn mặc áo choàng tắm trên người.”

“Cũng bởi vì anh chỉ mặc có một cái áo choàng tắm…” Ôn Bối Du nói nhỏ.

Cũng không thể không thừa nhận, anh vừa tắm xong nên toàn thân tỏa ra mùi vị “ngon miệng” và hơi thở nam tính. Anh chỉ mặc có mỗi cái áo choàng tắm, cô dám chắc, ngoài lớp áo mỏng đó ra anh không hề mặc thêm bất cứ cái gì.

“Cái gì?” Lận Thừa không nghe thấy cô nói gì, anh nheo mắt lại hỏi.

“Không có, không có gì.” Ôn Bối Du thừa nhận mình rất nhát gan.

Cô ấy cho rằng nói không có việc gì thì sẽ không có việc gì thật sao? Lận Thừa đi tới, Ôn Bối Du tự nhiên lui về phía sau hơn nữa còn chuẩn bị tư thế chạy trốn. Nhưng không ngờ Lận Thừa đã nhanh chân hơn cô, anh tự đóng cửa phòng lại.

Trong lúc lướt qua cô, anh vẫn không quên dùng ánh mắt hung ác trừng cô.

Ô ô, Ôn Bối Du vội vàng cúi đầu.

Hôm nay cô đến đây thực ra là muốn đem tiền trả cho anh. Cô muốn nhanh chóng trả lại tiền cho anh, sau đó từ chức.

“Ngẩng đầu lên.”

Ôn Bối Du tâm không tình lòng không nguyện ngẩng đầu lên.

Tại sao cô phải nghe lời anh chứ… Ôn Bối Du thật giận bản thân mình.

“Tôi… T…ôi…!” Cô vừa ngẩng đầu lên thì gương mặt tuấn tú của anh đã kề sát sống mũi của cô, tim cô thiếu chút nữa lọt ra ngoài.

“Anh... anh dựa sát như vậy làm gì?” Ôn Bối Du cảm nhận được gò má mình nóng lên. Cô vươn tay muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh bắt được.<
<<1 ... 1415161718>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Tiểu thuyết Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa-full
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
436/6514
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet