a anh nhắm nghiền, rõ ràng là anh không ngủ nhưng dường như anh đã quá chán nản khi phải mở mắt ra nhìn bốn bề trắng xóa vô vị của căn phòng này. Tôi khẽ chạm vào đôi lông mày của anh, làn mi anh rung rung, tại sao ngay đến cả khi sức khỏe của anh đang ở trong tình trạng tồi tệ này, thân thể bệnh tật và gương mặt tái nhợt của anh vẫn khiến tôi say mê.
- Để em kể tiếp cho anh nghe câu chuyện của chúng ta nhé! – Tôi xoa tay lên mái tóc lơ thơ của anh.
Nét mặt anh vẫn không có biểu hiện gì thay đổi. Tôi thì thầm:
- Kể cả lúc ấy cũng như lúc này, cô ấy đều bày tỏ tình cảm của mình. "Tớ nghĩ là tớ thích cậu. Chúng ta có thể bắt đầu hẹn hò với nhau được không?" – Em đã nói như vậy đấy, đến giờ em vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ, kể cả từng nhịp tim hồi hộp đập rộn ràng của cô bé lớp 10 hồi đó. Rồi em đưa bàn tay của mình ra nắm lấy tay anh, đấy là lần đầu tiên nắm tay nhau, nhưng toàn thân anh thì lại đông cứng. – Tôi bật cười một mình.
- Mẹ đã luôn luôn lo lắng, vì anh đã luôn yếu ớt từ khi sinh ra, anh đã luôn luôn yếu ớt. – Anh buồn bã. – Lúc nào anh cũng sợ mẹ lo lắng quá nhiều, lần này trở về được chắc mẹ sẽ yên lòng phần nào!
Tôi không muốn nghĩ nhiều đến tương lai.
Rồi tôi kể tiếp chuyện quá khứ :
- Toàn thân anh đã đông cứng, như bây giờ vậy. Anh có biết là em đã xấu hổ đến thế nào không, toàn thân nóng ran, gương mặt và hai tai thì đỏ lựng lên như là em bị bốc khói trong khí lạnh mùa đông ấy. Thế là hai tay em lại rịn nước. Vậy mà anh vẫn đứng yên. Anh có biết lúc ấy đã có bao nhiêu người đang chứng kiến cảnh tượng đó không? Giữa sân trường, một cô gái đã lấy hết dũng khí ra để tỏ tình với chàng trai mà cô ấy yêu thích, bỏ qua mọi xấu hổ, và chấp nhận kể cả tình huống xấu nhất diễn ra, cô ấy vẫn đang nắm chặt bàn tay quá khổ của chàng trai đó và chờ đợi. Ai đó đã gào lên rằng: "Đồng ý đi!". Ai đó đã xì xào. Ai đó lại cho em một tràng pháo tay khích lệ. Ai đó chỉ im lặng nhìn chúng ta và chờ đợi câu trả lời từ miệng nhân vật nam chính. Ai đó tham gia vào cảnh tỏ tình bằng cách đẩy thật mạnh vào người chúng ta. Lúc ấy ắt hẳn là cảm thấy rất ngột ngạt giữa một đám đông phấn khích anh nhỉ?
Tôi không biết trong đầu Thanh Lâm giờ đây có đang mường tượng ra cảnh tượng năm đó hay không, mẩu kỉ niệm đó có chút kì lạ ở đoạn kết mà đến giờ tôi vẫn không thể hiểu ra, đó là Thanh Lâm đã bất thình lình ngã xuống. Không biết là thật hay đùa, anh khiến tôi đứng im như khúc gỗ, chẳng biết xử trí như thế nào với một khối thịt gần bảy chục cân đang ngất xỉu trước mặt. Cả đám đông lúc đó ồ lên, không khí trùng xuống ngay, tất cả mọi người ai cũng thất vọng, ai cũng thương hại tôi vì kết quả không đáng mong đợi đó. Nhưng lúc ấy tôi đã không thể bỏ chạy. Tôi chỉ biết rằng bàn tay nóng ướt của tôi vẫn không thể rời khỏi tay của Thanh Lâm, cánh tay của anh nặng trĩu, người thì đã nằm dài ra đó nhưng cái tay thì cứ giơ thẳng lên trời.
- Sau đó, anh đã được đưa ngay đến phòng y tế và phải gọi người nhà đến trường đưa về. Anh có nhớ không? – Tôi vẫn tiếp tục màn độc thoại của mình mà không nhận được bất cứ biểu hiện hồi đáp nào từ Thanh Lâm. – Cuối cùng sau đó chúng ta đã trở thành cặp đôi nổi tiếng nhất trường khi đó đấy! – Tôi cố gắng chọn ra một cái kết có hậu nhất cho câu chuyện của mình.
Thanh Lâm cười.
- Ngày hôm sau em lại mỉm cười như chẳng có chuyện gì xảy ra. Rồi em nói là em phải bám riết lấy cuộc đời của anh. Thực sự là anh đã rất sợ, đến giờ cũng vẫn là một ông chồng sợ vợ. – Điệu cười của anh không thể ngừng được cơn ho dồn dập kéo tới.
Thanh Lâm thều thào nói tiếp:
- Em có nghĩ là nếu ngày đó em không quyết định sang đây cùng anh thì sự nghiệp của em sẽ tốt đẹp hơn, hoặc giả em không hề gặp anh, không thích anh một chút nào thì cuộc đời của em sẽ khác, có bao giờ em mong ước sẽ được lựa chọn lại không, mong muốn được tránh khỏi hoàn cảnh éo le như thế này?
Tôi lắc đầu, thực lòng muốn ngăn không cho anh nói gì thêm. Tôi chấp nhận vận mệnh này của mình vô điều kiện, cặp vợ chồng nào rồi cũng có những khó khăn phải trải qua, phải sát cánh bên nhau chứ không phải là tìm cách bàn lùi.
- Em giống như một Mặt Trời vậy, lần đầu tiên gặp em, lúc em tỏ tình, lúc em trở thành cô dâu của anh trong bộ áo màu vàng rực rỡ cũng rất giống và cả lúc này, kể cả khi mắt anh nhắm nghiền anh vẫn cảm nhận được thứ ánh sáng của em, hơi ấm của em. Vận mệnh của anh là lạnh lẽo và đen tối nhưng đã có thể sống sót tới tận bây giờ hẳn là nhờ em. Lúc nào em cũng ở bên anh, lúc nào cũng theo đuổi anh, khi mệt mỏi có em chăm sóc, khi đau đớn cũng có em vỗ về, ai có thể sống mà thiếu ánh nắng chứ?
Tôi mỉm cười, nụ cười thực sự hạnh phúc.
Anh lại uể oải tiếp lời, nhưng những lời lẽ bắt đầu rời rạc và vô nghĩa. Mọi người xung quanh lắc đầu, Thanh Lâm lạc lõng đang trong cơn mê sảng:
- Nhưng ai cũng biết rằng, chẳng một sinh vật nào có thể sống sót nổi khi phải chịu đựng sức nóng của mặt trời. Anh đang thấy thứ tình cảm mà em đang trao anh cũng vậy, như một lớp dát vàng lộng lẫy vô cùng nặng nề, anh đang thực sự lóa mắt đấy! Mọi người cho rằng Thanh Lâm quá may mắn khi được trời ban cho một thứ tình yêu vô điều kiện. Hóa ra người trong cuộc lại chỉ biết rằng anh ta đang phải nai lưng ra gánh trên vai một thứ tình cảm càng lâu năm, càng gắn bó, càng không thể thoát ra, càng không thể từ bỏ...
Một tiếng bíp dài lạnh lùng vang lên, không ai còn có thể nhìn thấy mạch của Thanh Lâm nữa, tiếng thở khò khè nặng nề thường nghe thấy cũng đã hoàn toàn biến mất từ lúc nào. Chúng tôi đã hoàn toàn thua cuộc, giờ thì nơi anh chỉ là lạnh lẽo và đen tối, số mệnh an bài rằng tôi phải luôn bỏng rát và cô độc. Tôi cho rằng tôi sẽ chẳng bao giờ tìm thấy bờ biển dành riêng cho mình nữa.
Đôi mắt của tôi giờ đã trở nên khô ráo, y tá đưa cho tôi một lọ thuốc an thần, tôi đưa hai viên vào miệng, không cảm thấy vị đắng, ngón tay tôi trượt trên màn hình điện thoài, thông báo với mẹ chồng một thông tin khô khốc:
- Thanh Lâm đã mất rồi mẹ ạ, vào lúc 3 giờ sáng giờ bên này, nguyên nhân chết do tràn dịch màng phổi.
Tai tôi ù lên, đầu dây bên kia vỡ òa. Tôi vẫn tiếp tục nói những lời đã chuẩn bị sẵn trong vô thức:
- Do cơ thể suy nhược, viêm phổi kéo dài. Chúng con đã chẳng có đủ tiền viện phí. – Tôi lạnh lùng tiếp lời – Con cũng không còn tiền để giữ xác anh ấy trong phòng lạnh thêm nữa. Anh ấy muốn được hỏa táng.
Tôi kết thúc cuộc điện thoại vì không muốn tham gia vào bối cảnh than khóc thêm nữa:
- Tất nhiên là anh ấy sẽ trở về nhà...
Tôi đi theo thi thể của Thanh Lâm. Dưới tầng hầm của bệnh viện, hơi lạnh và một mùi khó chịu bốc ra từ nhà lạnh khiến tôi buộc phải dừng bước chân của mình lại. Người ta đưa Thanh Lâm vào trong cái tủ lạnh tăm tối đó vậy mà anh cũng chẳng hề có phản ứng gì, linh hồn của anh thực sự đã lìa bỏ thân xác héo tàn đó. Sự lạnh lẽo của cái chết khiến tôi còn khiếp hãi hơn cả lúc đã khóc vì nỗi khổ mà băng tuyết đem lại. Tôi nhanh chóng hoàn thành mọi thủ tục với bệnh viện và rời khỏi, tôi biết rằng chỉ cần ở lại nơi đây thêm một phút giây nào nữa thì cơ thể tôi sẽ không thể nào chịu đựng được nữa mà sụp đổ.
Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, tôi co ro đưa bàn tay vào trong túi áo khoác, vừa suy tính vừa mân mê lọ thuốc an thần. Sau khi lễ tang kết thúc, sau khi đưa tro tàn của Thanh Lâm về với quê hương, tôi nhất định sẽ tiếp tục đi tìm linh hồn của anh, ở một nơi nào đó thật ấm áp...