hưa kịp suy nghĩ, Trình Phàm Phàm đã bị kéo đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Đưa Trình Phàm Phàm về nhà, Sở Mạn Hà nấu mì hoành thánh đơn giản làm bữa tối, Trình Phàm Phàm lập tức cầm đũa lên ăn, đã mấy ngày cô không ăn cơm rồi.
Nhìn dáng vẻ như hổ đói của cô gái, Sở Mạn Hà rất đau lòng. “Em bao nhiêu tuổi rồi?” Cô tò mò hỏi.
“Hai mươi.” Cô gái thừa dịp nuốt mì trả lời qua loa một câu.
“Ba mẹ em biết em đến Đài Bắc không?”
Trình Phàm Phàm sửng sốt một chút, sau đó dùng sức lắc đầu, tiếp tục nhét mì vào miệng.
“Không sao, lát nữa gọi điện về nhà báo bình an, nói với ba mẹ ngày mai em sẽ về…”
“Không, em không muốn trở về!” Trình Phàm Phàm đột nhiên nhảy lên. “Em muốn ở lại đây, cho đến khi em trở nên xinh đẹp mới thôi!” Đây là lời thề cô nói lúc ở trong nam, không thay đổi mình, thì tuyệt đối không trở về!
Nhìn ánh mắt của cô, Sở Mạn Hà biết cô thật sự nghiêm túc.
“Phàm Phàm, thật ra thứ quan trọng nhất của một người phụ nữ không phải là sắc đẹp.” Sở Mạn Hà lẳng lặng nhìn cô.
“Vậy là cái gì?” Trình Phàm Phàm mờ mịt chớp mắt mấy lần.
“Trái tim đầy tình yêu thương.”
“Mới không phải, không có vẻ ngoài xinh đẹp, người ta căn bản không thèm liếc em một cái, người giống như chúng em, tấm lòng coi như lương thiện cỡ nào, vẫn sẽ bị ghét bỏ.” Trải qua hai mươi năm, cô đã chịu đựng đủ rồi.
Sở Mạn Hà nhìn Trình Phàm Phàm cô đơn bất lực, cực kì giống mình trước kia.
Cô đột nhiên kích động, nắm chặt tay cô.
“Không sao, em có thể ở lại đây, ngày mai chị với em tìm việc.” Đây là giấc mộng của cô, Sở Mạn Hà giúp cô hoàn thành.
“Có thật không?” Trình Phàm Phàm không dám tin nhìn cô, “Nhưng… có phải làm phiền chị không?”
“Không đâu, chị ở một mình, có em thì chị có thêm một người bạn!”
“Cảm ơn chị, cảm ơn chị!” Trình Phàm Phàm cảm động đến mức vừa khóc vừa cười.
Nhìn Trình Phàm Phàm cảm động rơi nước mắt, Sở Mạn Hà cũng nhịn không được, hốc mắt cũng trở nên ấm nóng.
Chương 9
“Cái gì? Cậu muốn hợp tác với mình?”
Vừa nghe tin tức Lương Tuấn mang đến, Quý Kính Hòa kinh ngạc, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Mình không nghe lầm chứ? Cậu làm việc trong ngành điện tử còn ngại kiếm không đủ, đem chủ ý đánh tới giới truyền thông rồi? Có quá nhiều không!” Cậu ta bất bình nói lớn.
“Cũng không phải nghĩ ra chủ ý, anh ấy muốn hình tượng công ty trở nên phổ biến, cho nên tính toán muốn chụp hình quảng cáo, mình cũng cần mượn tài năng của cậu, thay mình tạo ra một người phụ nữ đặc biệt.” Lương Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Không biết, cho mình thời gian, mình phải xem lịch làm việc của mình,…” Quý Kính Hòa cau mày, đi đến bên cạnh cửa sổ.
“Tiểu Quý, lần này dù thế nào đi nữa cũng phải nhờ cậu giúp việc này, tìm khắp Đài Loan, trừ cậu ra, mình không tìm thấy thợ trang điểm thứ hai có thể làm hài lòng cái con người kén chọn đó.” Lương Tuấn thành thạo nói.
“Coi như cậu biết phân biệt tốt xấu?” Quý Kính Hòa cũng không khách khí cười ha ha. “Được rồi! Xem như vì mặt mũi của bạn cũ, mình sẽ sắp xếp thời gian để đến đó.”
“Thật tốt qua, vậy trước tiên quyết định như vậy!” Lương Tuấn cười, vỗ bả vai cậu.
Vào một ngày trước khi quảng cáo chính thức bắt đầu, sáng sớm, Lương Tuấn đã đưa Sở Mạn Hà đến chỗ của Quý Kính Hòa, đầu tiên là phải trang điểm.
“Quá đẹp, quá đẹp!”
Từ lần đầu nhìn thấy Sở Mạn Hà, cả buổi sáng, Quý Kính Hòa vẫn nói đi nói lại những lời này.
“Mình đã nhìn qua rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ gặp ai như Sở tiểu thư, xinh đẹp như vậy, làn da này nhất định khiến phụ nữ khắp nơi ghen tỵ đến chết!”
Quý Kính Hòa tự nhiên than thở, không phát hiện gương mặt Lương Tuấn ở bên cạnh đã từ từ biến thành đen.
Thân là thợ trang điểm, thích nhìn nhất chính là những mỹ nhân xinh đẹp như vậy, không chỉ vui tai vui mắt, trang điểm cũng không cần quá kì công, thoái mái lại vui vẻ.
Nhưng vẻ mặt anh thích thú, giọng nói than thở khoa trương không dứt, làm Lương Tuấn ở bên cạnh nhìn lại có cảm giác không phải như vậy.
Nhất là Sở Mạn Hà chết tiệt kia, từ sáng sớm khi anh đến đón cô, dọc theo đường đi gương mắt không chút thay đổi, mà vừa thấy Quý Kính Hòa, nụ cười trên mặt lại rực rỡ giống như đóa hoa mùa xuân liên tiếp nở rộ.
Đã gặp qua mấy nhà tạo hình, Quý Kính Hòa vẫn luôn nhẫn nại, quan hệ với Sở Mạn Hà tất nhiên càng thêm thân mật thân thiện, khiến Lương Tuấn cảm thấy một bụng khó chịu,…
Càng kì quái hơn là, trong công việc, Quý Kính Hòa trước nay luôn nổi danh là con người xấu tính, lại cả ngày cười đùa, giống như không sợ mắt bị rút gân, điều này khiến Lương Tuấn ghen tỵ không ngừng…
Ghen tỵ? Lương Tuấn đột nhiên ngẩn ra. Tại sao anh lại ghen tỵ? Anh hận chết cô!
Anh chỉ muốn dùng hợp đồng công việc trói chặt cô, khế ước nghiêm khắc không cho cô chút tôn nghiêm, chi phối cuộc sống của cô, đòi lại tôn nghiêm anh bị giẫm đạp.
Nhìn nhìn cô vui vẻ với Quý Kính Hòa giống như không coi ai ra gì…người bạn tốt nhất của anh vừa nói vừa cười, nhưng anh lại tức giận giống như một đứa trẻ bị cướp đi món đồ chơi yêu thích, chỉ muốn đem cô ôm vào trong ngực…
Anh phiền nào quay đầu ra, dùng sức vò mái tóc đen, giống như muốn xóa đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình lúc này.
Trải qua mấy ngày nay, sự trầm mặc của cô, cô nhẫn nhục chịu đựng, ánh mắt của cô tinh khiết giống như vô tôi chỉ là giả dối, chỉ là thủ đoạn tranh thủ sự đồng tình của cô mà thôi!
“Tiểu Hà, bình thường em thích chơi gì?”
Một lần nữa, chỉ thấy đề tài nói chuyện của hai người đã chuyển tới sở thích lẫn nhau, bộ dạng hợp ý thật giống như hận không sớm được gặp nhau.
“Em thích nghe nhạc? Vừa lúc nhà anh có rất nhiều CD, có cơ hội có thể đến nhà anh nghe…”
Không biết trong lòng bạn tốt bên cạnh đã nổi lên một trận cuồng phong, Quý Kính Hòa còn nóng lòng muốn mời Sở Mạn Hà đến nhà chơi, một đôi tay còn không biết sống chết sờ tới sờ lui trên gương mặt của Sở Mạn Hà.
Nhìn bộ dạng chuyện chú trang điểm cho Sở Mạn Hà của Quý Kính Hòa, tâm tình anh không khỏi nóng nảy, bất giác bắt đầu đi tới đi lui.
Xem ra công việc đã hoàn thành được hơn một nửa.
Mái tóc dài xinh đẹp của cô được uốn cong, đuôi tóc mềm mại giống như có sức sống. Thuật trang điểm xuất thần, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô thêm trong sáng mà thanh tú, làn da trắng nõn không tỳ vết càng thêm óng ánh trong suốt.
Hiện tại chỉ có môi cô chưa được chăm sóc, đôi môi trơn bóng đầy đặn ở dưới ánh đèn trở nên ngon miệng khiến người khác nhịn không được muốn cắn một ngụm, Lương Tuấn gần như mất hồn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng xinh đẹp đó, nhớ tới hương vị vui vẻ mềm mại…
Cố gắng từ đè nén suy nghĩ bị Quý Kính Hòa làm cho kịch động, Lương Tuấn lại liến thấy ngón tay anh ta thuận theo gương mặt của cô một đường đi xuống, rồi sau đó ngón tay từ cằm dưới lại trượt xuống cổ…
“Đủ rồi!”
Anh bất ngờ gầm lên, khiến Quý Kính Hòa và Sở Mạn Hà đồng thời bị dọa giật mình.
“Đi theo anh!”
Anh kéo tay Sở Mạn Hà đi thẳng ra ngoài cửa.
“Này… Lương Tuấn, cậu muốn đi đâu?” Quý Kính Hòa ở phía sau vội vàng nói lớn.