ẩm ướt, nhìn thoáng qua ngũ quan của anh ta rất hoàn mỹ, lại có mái tóc đen dày, cả người anh nổi bật dưới ánh mặt trời.
“Tôi không thể không vỗ tay cho sự bình tĩnh của cô, đáng tiếc cô dường như đã quên nơi này có thiết kế camera.” Nhìn thấy sắc mặt cô bỗng trở nên nhợt nhạt, đôi mắt hiện lên một chút kinh hoảng, người thiếu niên cười đến sung sướng lại có vẻ như lạnh lùng.
“Đấu võ mồm với cô thì nên để sau, tốt nhất cô nên vận dụng đầu óc cho kĩ, ngẫm lại xem chính mình có để lại chứng cớ hay không.”
Mạnh Uyển Lôi khó chịu mím môi, nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu hiện kiêu ngạo, không chịu yếu thế nhìn anh.
“Nhanh đi che dấu chứng cớ đi, Mạnh đại tiểu thư, tôi tha cho cô lần này, nhưng…… Về sau Kiều Kiều nếu xảy ra việc gì, tôi sẽ tính cả vốn lẫn lãi lên trên người cô” Lần này bỏ qua cho cô, cũng bởi vì lúc anh nhìn thấy Kiều Kiều tỉnh lại thì trên mặt cô tỏ vẻ rất hối hận, anh muốn cho cô một cơ hội nữa.
Hy vọng Mạnh đại tiểu thư này tốt nhất không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này lần nào nữa.
Anh xoay người, rời đi.
Nhìn anh biến mất, Mạnh Uyển Lôi lập tức mất hết tất cả dũng khí, hai chân vô lực ngồi sụp xuống đất, vẻ ngụy trang kiêu ngạo sớm đã biến mất, chỉ còn lại sự yếu đuối mà không ai thấy. Cô bắt tay vào nhau, nước mắt kìm nén rất lâu từng giọt từng giọt rơi xuống, không ai còn ở đó, giống như chỉ có một mình cô rất cô độc.
“Cũng may……” Cũng may Kiều Kiều không có việc gì……
“Thực xin lỗi…… Chị không phải cố ý…… Thực xin lỗi……” Cô vừa khóc vừa thầm thì, đem sự hối hận phơi bày ra bên ngoài.
Lại không ngờ rằng người thiếu niên quay trở lại, thấy cô khóc tức tưởi một mình, anh dừng lại cước bộ, con ngươi đen nhìn chăm chú cô trong chốc lát, sau đó lại im lặng không tiếng động xoay người rời đi……
Phía trước, là hình ảnh một lớn một nhỏ nắm tay. Mạnh Uyển Lôi nhìn bóng dáng phía trước qua cửa kính xe, chỉ chốc lát sau, xe chạy vút qua, bỏ xa hai bóng hình đó, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy bọn họ qua gương chiếu hậu. Cô gái mặc đồng phục cấp ba, hi hi ha ha khoa tay múa chân, nói chuyện sôi nổi cùng chàng trai bên cạnh, mà chàng trai nghiêng mặt, chuyên chú nhìn cô gái.
Cô không nhìn thấy mặt chàng trai, nhưng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cậu ấy.
Nhất định là dịu dàng, mang ý cười, tràn ngập nồng đậm sủng nịch.
Thu hồi tầm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu tình, chỉ có đôi môi thản nhiên gợi lên một chút ý cười không dễ nhận ra, giống như đùa cợt, lại giống như cái gì đều không có.
“Tiểu thư, đến nơi rồi.” Lái xe mở miệng, lập tức xuống xe mở cửa cho cô.
Mạnh Uyển Lôi không vội xuống xe, vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế.
Lái xe dường như rất quen, cũng không thúc giục, im lặng đứng ở một bên, cho đến khi tiếng cười từ cửa truyền đến, Mạnh Uyển Lôi mới cầm lấy túi sách, bước ra khỏi xe. Cô đứng thẳng người, ánh mắt chưa thấy người đâu, tai nghe tiếng cười càng gần, cô cụp mắt, lưng lại càng thẳng, , tạo nên tư thế đứng tao nhã đẹp như một bức họa.
“Chị.” Phát hiện ra cô, tiếng cười ngừng lại, tiếng gọi trở nên khách khí rất xa cách.
“Đã về rồi? Hôm nay ở trường học có vui không?” Nghiêng mặt, Mạnh Uyển Lôi dịu dàng tươi cười với em gái, tuy là nhìn em gái, nhưng ánh mắt cũng không dấu vết đảo qua người đàn ông đứng bên cạnh.
“Không phải cũng như vậy thôi sao?” Mạnh Nhược Kiều nhún vai nhăn mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ vẻ khách khí cười, mà khi cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông, trên mặt tươi cười lập tức chuyển thành ngọt ngào, không xa cách như đối với Mạnh Uyển Lôi.
Cô kéo tay người đàn ông, nũng nịu nói. “Cậu, ngày mai là sinh nhật chị, cậu có đến hay không?”
Nghe thấy lời em gái, Mạnh Uyển Lôi cụp mắt. Ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của cô, thân là công chúa Mạnh gia, tổ chức tiệc sinh nhật là chuyện bình thường mỗi năm.
Người đàn ông nở nụ cười, nhéo mũi Mạnh Nhược Kiều. “Cũng không phải sinh nhật cháu, cậu tới làm cái gì?”
“Ai nha!” Mạnh Nhược Kiều kéo tay người đàn ông xuống, tiếp tục làm nũng. “Theo giúp cháu cùng mẹ thôi! Hơn nữa mẹ gần đây thân thể không tốt lắm, cậu không thăm mẹ sao?”
“Mẹ cháu chỉ cảm mạo thôi mà?” Người đàn ông nhíu mi.
“Ai bảo cậu không đến thăm mẹ, bệnh của mẹ đương nhiên sẽ không tốt.” Mạnh Nhược Kiều tức giận hừ với anh một tiếng.
“Nói bậy!” Người đàn ông nở nụ cười, tức giận gõ cái trán của cô một cái. “Ngày mai cậu sẽ đến, được chưa?”
“Thật nha!” Mạnh Nhược Kiều cười híp mắt. “Cháu sẽ bảo chị Lí chuẩn bị nhiều một chút, chúng ta cùng mẹ ăn bữa tối.”
Hàng năm sinh nhật Mạnh Uyển Lôi hoặc yến tiệc quan trọng khác, cô cùng mẹ đều ngoan ngoãn đợi ở phía sau nhà, sẽ không chạy đến trước nhà lớn.
Tình hình này người đàn ông cũng biết, con ngươi đen hơi trầm xuống, nhưng cánh môi vẫn cười. “Được, cậu sẽ đến đúng giờ, vào đi thôi!”
“Dạ, bye bye cậu.” Mạnh Nhược Kiều vẫy tay, quay đầu nhìn về phía Mạnh Uyển Lôi vẫn đứng một bên, cô khó hiểu gãi đầu, không hiểu vì sao cô ấy không vào nhà mà vẫn đứng ở đây? Nhưng quên đi, đây không liên quan đến chuyện của cô, cô nhún nhún vai, lễ phép mở miệng. “Chị, em đi vào trước.”
Nói xong, cô cầm túi xách chạy vào nhà, muốn nhanh nói cho mẹ biết cậu sẽ đến ăn bữa tối cùng họ, mẹ nghe được nhất định sẽ rất vui vẻ.
Người đàn ông bỏ tay vào trong túi, thấy Mạnh Nhược Kiều chạy vào nhà, anh mới rời đi, mà ánh mắt từ đầu đến cuối cũng chưa dừng ở trên người Mạnh Uyển Lôi. Mạnh Uyển Lôi cũng không gọi anh lại, vẻ mặt lãnh đạm thấy anh đi xa, cô cũng xoay người đi vào trong phòng, lên lầu, chợt nghe thấy tiếng của mẹ kế. “Thật sao? A Dịch ngày mai sẽ đến?”
Cô dừng bước, im lặng đứng phía sau cửa.
“Thật ạ, cậu đồng ý với con, ngày mai sẽ đến cùng chúng ta ăn bữa tối.” Mạnh Nhược Kiều nói, cũng nghe ra được cô đang vui vẻ.
“Khụ…… Mẹ muốn chuẩn bị trước một chút, ngày mai nấu gì đó cậu con thích ăn…… Khụ khụ……”
“Mẹ, mẹ đừng vội! Bệnh của mẹ còn chưa khỏi làm sao có thể nấu cái gì? Để cho chị Lý chuẩn bị là được rồi!”
“Nhưng là…… Khụ khụ khụ……”
“Mẹ uống nước trước đi…… Mẹ phải giữ gìn thân thể mình trước! Về sau còn sợ không có cơ hội nấu ăn cho cậu sao? Hừ! Mẹ có cậu liền quên Kiều Kiều!”
“Thì sao? Con ghen với cậu con nha!”
“Đương nhiên……”
Mạnh Uyển Lôi cụp mắt, nghe đối thoại ấm áp trong phòng, gần đây thân thể mẹ kế càng lúc càng không tốt, cô biết mẹ kế vốn sức khỏe kém, thời gian này lại thường sinh bệnh, cơ hồ mỗi ngày đều nằm trên giường tĩnh dưỡng. Cha cũng thực lo lắng, mỗi ngày về nhà liền coi chừng mẹ kế, từ khi có mẹ kế, cha rất ít có tin đồn tình cảm, nhìn ra được ông ấy thật sự yêu bà. Mà Kiều Kiều cũng luôn dính ở một bên, một nhà ba người cùng một chỗ, không khí vui vẻ ngọt ngào tựa như người một nhà, mà cô, đứng ở bên ngoài gia đình hạnh phúc.
Về phần mẹ cô, căn bản rất ít về cái nhà này, cô biết mẹ ở bên ngoài cũng có người đàn ông khác, hơn nữa cảm tình cũng không tệ lắm.
Trước kia cô không hiểu, vì sao cha mẹ rõ ràng trong lòng có người khác, lại vẫn kết hôn, bình thường đều giống người lạ không cùng xuất hiện, nhưng đến ngày quan trọng, lại sẽ ở trước mặt ng