ịch nhíu chặt mi, chị thân thể vốn yếu ớt, gần đây lại thường thường sinh bệnh, làm cho anh thật sự không thể yên tâm.
“Đừng lo lắng, chị không sao.” Nghiêm Quân Nghi vỗ vỗ tay em trai. “Em nha, nếu muốn chị khỏi bệnh, hòa nhã một chút với anh rể em đi.”
“Ông ta không phải anh rể em.” Nghiêm Quân Dịch lại lặp lại. “Nói sau, ông ta nhìn em có hòa nhã sao?” Tên kia sắc mặt so với anh còn khó coi được không?
“Ai bảo em đều bỏ qua ông ấy.” Nghiêm Quân Nghi trừng mắt với em trai một cái.
Nghiêm Quân Dịch nhíu mày. “Em sợ em nhìn thẳng vào ông ta sẽ không khống chế được tay của em.” Bỏ qua là vì tốt cho mọi người, anh không sợ đánh chết tên kia, chỉ sợ chị gái tức giận hoặc khóc.
Anh chỉ sợ chị gái khóc, năm đó bà khóc cầu xin anh liên lạc cùng bà, đừng một mình làm bà lo lắng, anh mới mềm lòng, khi tức giận vì bà quá ngốc, cuối cùng vẫn mềm lòng, ai bảo bà là chị gái anh yêu nhất.
“Em nha!” Nghiêm Quân Nghi tức giận trừng anh, nhưng cũng không có cách, chỉ có thể vi não vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn mĩ của em trai. “Em đó, càng lớn càng đẹp trai, nhưng cá tính vẫn luôn cố chấp.”
Em trai bà từ nhỏ bộ dáng đã xinh đẹp, rõ ràng là tóc đen mắt đen, nhưng lại giống con lai, hình dáng khắc sâu rõ ràng, ngũ quan thâm thúy lại đẹp trai, từ nhỏ mê chết một đống nữ sinh; Hiện tại đã thành người đàn ông trưởng thành, dáng người cao ngất khiến bà phải ngẩng đầu nhìn, bộ dáng tuấn mỹ tựa như model trên tạp chí.
Không! So với model còn hoàn hảo hơn một chút, ít nhất em trai bà không có cái loại như đàn bà, rõ ràng bộ dạng quá mức xinh đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng rất đàn ông.
“A Dịch nha, em cũng đã lên năm thứ tư đại học, có bạn gái hay chưa? Có thì dẫn cho chị xem nha!” Bà tin tưởng em trai ở trường học nhất định là nhân vật phong vân.
“Chị, câu này chị đã nói rất nhiều lần.” Mỗi lần nhìn thấy anh lại nói.
“Ai bảo em không mang bạn gái cho chị gặp.” Nghiêm Quân Nghi liếc em trai một cái. “Em ở khoa nhạc, nữ sinh không phải rất nhiều sao? Em không thích ai sao?”
“Em không phải loại háo sắc.” Nghiêm Quân Dịch hừ nhẹ.
“Cái gì háo sắc? Không lễ phép, chị dạy em như thế này sao……”
“Chị, muộn rồi, em phải đi.” Không muốn nghe bà càu nhàu, Nghiêm Quân Dịch vội vàng cắt ngang lời bà, “Chị mau trở về phòng nghỉ ngơi, tạm biệt!” Anh vẫy vẫy tay, chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút, áo khoác của em.” Nghiêm Quân Nghi đem áo khoác trên người đưa cho anh. “Thật là, mỗi lần chị hỏi cái này em đều muốn trốn.” Bà lườm anh một cái.
“Vậy chị đừng hỏi không phải được sao?” Nghiêm Quân Dịch nhún nhún vai, thấy chị gái lại muốn mở miệng, liền nói: “Em phải đi rồi, tạm biệt!”
Chị gái tuổi càng lớn càng thích niệm người…… Nghiêm Quân Dịch lắc đầu, bước ra sau nhà, cũng không tính đi cửa trước, anh không muốn chạy tới nơi náo nhiệt đó, lại càng không muốn nhìn thấy người đàn ông họ Mạnh kia.
Anh đi nhanh, chạy bộ về phía cửa sau, xe anh để ở phía sau, khi đến Mạnh gia, anh cũng tiến vào từ cửa sau.
“Uyển Lôi, em hôm nay thật đẹp.”
Anh dừng bước, tiếng nói là từ bên phải truyền đến, vách tường ngăn trở bóng dáng của anh, chỉ cần bước vài bước nữa, anh tin tưởng hai người bên phải tuyệt đối sẽ phát hiện ra anh.
Muốn tỏ tình sao?
“Cám ơn.” Giọng nữ ôn nhu nhẹ nhàng thản nhiên, nghe không ra một tia xấu hổ.
Anh dựa lưng vào tường, tiếng nói lãnh đạm kia làm cho anh quyết định vẫn không nên ra ngoài thì hơn.
Hai tay khoanh trước ngực, Nghiêm Quân Dịch ưu nhàn nhìn hoàn cảnh bốn phía.
U ám, yên tĩnh, thật sự là nơi tốt để yêu đương vụng trộm, Mạnh gia đại tiểu thư này nếu không cố ý cho người ta cơ hội, thì chính là không có đầu óc.
Ừm…… Về sau anh sẽ dạy Kiều Kiều trăm ngàn lần đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này, cho dù đối với người ta có ý, người đàn ông cầm thú mặc kệ ban ngày hay đêm tối cũng sẽ biến thành người sói.
“Uyển Lôi, anh…… Anh rất thích em, cùng anh kết giao được không?” Tiếng tỏ tình có chút run run.
“Thực xin lỗi, tôi……”
“Đừng cự tuyệt anh, anh thật sự rất thích em……”
“Lí Cụ Đình! Anh đừng như vậy!”
“Uyển Lôi, em thật thơm…… Anh rất muốn em……”
“Lí Cụ Đình! Không…… Tránh ra……”
Ừm…… Nghiêm Quân Dịch lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá, sau đó tìm trong túi.
Chậc, cái bật lửa đâu rồi?
“Đừng! A……”
Ô, tìm được rồi.
Lấy bật lửa từ trong áo khoác ra, anh chậm rãi châm lửa, nhẹ phả ra một làn khói.
“Khụ khụ, thực xin lỗi, quấy rầy một chút.” Anh bước ra, nhíu mày liếc nhìn hai người một cái.
Không nghĩ tới sẽ có người, Lí Cụ Đình hoảng sợ, “Anh……”
Mà Mạnh Uyển Lôi lùi dần về phía sau, thân thể kề sát tường, tóc sớm rối loạn, lễ phục màu trắng trên người bị kéo xuống một nửa, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, nhìn thấy Nghiêm Quân Dịch, cô sửng sốt, không nghĩ tới sẽ bị anh nhìn thấy tình huống này, cảm thấy rất chật vật, nhếch môi, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vẫn cố gắng kiêu ngạo.
Nghiêm Quân Dịch lại phun khói thuốc, thấy cô không nói lời nào, anh nhún nhún vai, cũng không nói gì, tiếp tục đi.
Thấy anh rời khỏi, Mạnh Uyển Lôi cả kinh, không kịp nghĩ, tiếng nói đã thốt ra. “Nghiêm Quân Dịch!”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.
Nghiêm Quân Dịch dừng chân, quay đầu nhìn cô.
Mạnh Uyển Lôi thở sâu, kéo lại quần áo, đi về phía anh, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông vừa muốn xâm phạm cô, là cô quá ngây thơ rồi, lại cho anh ta cơ hội. “Lí Cụ Đình, về sau đừng để tôi nhìn thấy anh.”
“Uyển Lôi, anh……” Lí Cụ Đình đỏ bừng mặt.
“Lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ để cha tôi hủy nhà anh.” Mạnh gia tuyệt đối có năng lực này, anh ta vừa mới hành động đã làm cho cô kinh sợ, nếu không phải cô ngu ngốc, nghĩ đến anh ta không dám làm gì cô, cùng anh ta đi đến nơi này, cô cũng sẽ không thiếu chút nữa bị xâm phạm.
Cô phẫn nộ, nhưng chính cô cũng sai, là cô dại dột cho anh ta cơ hội.
Lí Cụ Đình cúi đầu, không dám nói gì nữa, cúi đầu nhanh chóng rời đi.
“Thực uy phong.” Cắn điếu thuốc lá, Nghiêm Quân Dịch mở miệng trào phúng, không hổ là Mạnh gia đại tiểu thư, khí thế uy hiếp người khác làm người ta sợ hãi.
Cô nghe được sự châm chọc trong lời anh nói, mím môi, không nói gì, cũng không muốn nhìn anh, chuẩn bị rời đi.
Thấy cô muốn đi như vậy, Nghiêm Quân Dịch nhíu mày. “Cô không cần nói lời cảm tạ sao?”
Mạnh Uyển Lôi lãnh đạm nhìn về phía anh, rõ ràng một thân hỗn độn, nhưng bộ dáng cao ngạo không giảm chút nào. “Anh có làm gì để tôi phải xin lỗi sao?”
“Nếu không phải tôi, cô sớm bị cường bạo.” Cô nên cảm tạ anh phật tâm đại phát.
“Chẳng qua anh vừa vặn đi qua thôi.” Cô cũng không quên, anh vừa trực tiếp lờ đi tình hình chật vật của cô, tính đi về phía cửa sau.
“Sai!” Anh lắc lắc ngón tay với cô. “Tôi đứng ở đó đã được một lúc.” Anh hất cằm về nơi mình vừa đứng.
Mạnh Uyển Lôi sắc mặt cứng đờ, mím môi, trong mắt hiện lên một tia lửa giận.
A! Tức giận sao? Nhìn thấy tức giận trong mắt cô, Nghiêm Quân Dịch nhếch môi cười.
Anh đến Mạnh gia luôn gặp cô, hơn nữa khi anh đưa Kiều Kiều về nhà, tuyệt đối sẽ gặp cô.
Nhưng bởi vì ghét người Mạnh gia, anh luôn lờ cô đi, hơn nữa