ở bên ngoài, bà giật mình, đây là lần đầu tiên Đinh Dật đến bệnh viện tìm bà, bà hơi giật mình cùng hốt hoảng, liền vội vàng hỏi con gái có chuyện gì.
Đinh Dật nhìn các bác sĩ xung quanh, kéo cổ mẹ Đinh xuống thấp rồi nói vào tai.
“Cái gì!” Vẻ mặt Kỷ Vân sửng sốt hô to một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người. Bà vội vàng hắng giọng giải thích: “Con bé này nghịch ngợm quá, mẹ phải hỏi rõ mới được.” Nói xong dắt con gái tới phòng làm việc của chủ nhiệm.
Phòng làm việc của chủ nhiệm là phòng đơn, bây giờ chỉ có hai mẹ con, Kỷ Vân không để ý thu dọn đồ đạc kéo con gái đến hỏi: “Tại sao con nghĩ rằng con bị ung thư vú?”
Đinh Dật giải thích ngực mình có khối cứng rắn, vừa đụng liền đau, triệu chứng giống như lần trước mẹ miêu tả. Sau khi Kỷ Vân kiểm tra dở khóc dở cười: “Cũng do mẹ bận việc. Sơ sót trong công việc, không ngờ con gái nhà chúng ta đã lớn, đây là hiện tượng bình thường của thời kỳ trưởng thành, con đừng quá lo lắng, để ý một chút đừng đụng đến là được, đụng phải sẽ rất đau.”
“Có thật không! Mẹ không lừa con chứ?” Lo lắng nhiều ngày, làm cho cô không dám tin ngay. Đinh Dật trợn to mắt cẩn thận nghiên cứu vẻ mặt của mẹ, nếu như mẹ sợ cô đau khổ giấu diếm bệnh tình, ít nhất có thể nhìn ra một chút dấu vết, Đinh Dật tin tưởng đối với sức khỏe của cô mẹ là người lo lắng nhất.
Nhưng khi nhìn lại, Đinh Dật thấy mẹ biểu lộ có thương yêu cùng với tự trách, còn có một chút buồn cười.
Rốt cuộc yên tâm, Đinh Dật bắt đầu cảm thấy thẹn thùng, nếu sự việc này bị truyền ra ngoài, cô còn mặt mũi nào gặp mọi người chứ! Vì vậy làm nũng ăn vạ bắt mẹ móc tay hứa không nói việc này cho người thứ ba biết. Kỷ Vân cười đồng ý, hơn nữa còn tuân thủ lời hứa không nói cho người thứ ba biết, có mấy lần muốn nói cho chồng biết nhưng kip thời dừng lại. Con gái đã lớn, phải tôn trọng bí mật của con bé, như vậy sau khi lớn lên con bé cũng sẽ tôn trọng người khác, bà tự nói với mình như vậy.
Chương ba
Thông thường mọi đứa trẻ đều muốn thi đậu trong kỳ chuyển cấp, Đinh Dật cùng Thẩm Trường Đông cũng không ngoại lệ. Điều khiến mọi người chú ý là Thẩm Trường Đông đứng thứ hai trong kỳ thi chuyển cấp chỉ sau Đinh Dật, điều này quả thật làm cho ba mẹ Thẩm rất vui, mọi người đều nói con trai phát triển chậm hơn con gái nhưng sau khi lên trung học con trai bảo bối của họ đã phát triển nhanh chóng.
Tháng bảy là sinh nhật của Thẩm Trường Đông, Đinh Dật nhỏ hơn cậu một tháng, người lớn hai nhà bàn bạc, quyết định nghỉ hè đưa hai đứa đi Bắc Kinh chơi, đây là phần thưởng cho thành tích học tập tốt đồng thời cũng là quà sinh nhật của hai đứa.
Ba mẹ hai nhà đều bận việc, lần này dành ra một tuần mất rất nhiều thời gian, nhưng chỉ cần thấy khuôn mặt tươi cười cùng sự hưng phấn của hai đứa trẻ họ cảm thấy rất đáng giá.
Bác cả của Đinh Dật là bộ đội ở Bắc Kinh, mấy lần cô đến Bắc Kinh đều ở nhà bác. Bác trai bác gái có một người con trai lớn hơn cô mười tuổi, không có con gái, vì vậy mỗi lần bọn họ nhìn thấy Đinh Dật đều kêu ầm lên, thương yêu hết mực. Đinh Dật cũng tương đối thích bọn họ nhưng lần này đi cùng với cả nhà Thẩm Trường Đông, ở nhà bác cả cũng không tiện, vì vậy mọi người thuê khách sạn ở gần nhà bác.
Nhà bác có ít người, có nhiều người đến bất ngờ làm cho căn nhà trở nên náo nhiệt. Bác gái quyết định đãi khách một bữa tiệc lớn, sợ người giúp việc trong nhà làm không hết việc nên mượn cả người giúp việc của nhà họ Lý bên cạnh.
Đinh Dật thấy một cô gái xinh đẹp tới cùng cô giúp việc, cô bé kia cùng tuổi với cô, mặc áo tơ màu trắng, quần lụa mỏng, chải đầu công chúa, phong cách lịch sự cùng yên tĩnh, cô bé thấy nhiều người nhưng không sợ hãi, vô cùng tự nhiên chào hỏi mọi người trong nhà.
Qua sự giới thiệu của bác gái mới biết đó là cháu gái nhà họ Lý, bởi vì bác rất thích cô bé, quan hệ của người lớn hai nhà rất tốt cho nên thường xin cho cô bé đến nhà chơi.
Đinh Dật là một cô bé hoang dã nhưng cũng rất thích cô bé lịch sự khéo léo kia, cô bé giống như công chúa nhỏ kia là Lý Bối Bối, Đinh Dật cũng cảm thấy tự ti cùng mặc cảm. Thấy mọi người đều nhìn mình Lý Bối Bối nhiệt tình chào hỏi, giống như chủ nhà, Đinh Dật chợt cảm thấy mình như người thừa không biết làm gì, các cô bé ở Bắc Kinh đều xinh đẹp cùng nhiệt tình như vậy sao?
Lý Bối Bối được bác gái giữ ở lại ăn cơm, qua cuộc nói chuyện của người lớn trong bữa tiệc Đinh Dật biết trong thời chiến tranh ông Lý Bối Bối gia nhập “Quỷ đỏ”, mặc dù chỉ là dân sự, hiện nay cũng không nhiều người sống sót lắm, so với Đinh Phượng Sơn ông nội Đinh Dật về tuổi và hoàn cảnh đều có sự chênh lệch lớn nhưng cùng có chí tiến thủ. Hiện tại ba mẹ Lý Bối Bối đang kinh doanh, vì vậy không có nhiều thời gian chăm sóc con gái, cô bé thường ở nhà bà nội.
Hình như bác gái cảm nhận được sự khó chịu của Đinh Dật, từ trước đến giờ cháu gái hoạt bát hôm nay đột nhiên trở nên yên tĩnh, chẳng lẽ đây là dấu hiệu của thời kỳ phát triển của vị thành niên sao? Bà gắp một con tôm lớn cho Đinh Dật, nhân hậu nói: “Nhiều năm rồi không gặp Đinh Dật, cao hơn cũng gầy hơn, ăn nhiều một chút. Đợi lát nữa anh trai quay về, cháu muốn đi đâu thì bảo anh đưa mọi người đi nhé.”
Hai năm trước anh Đinh Dật đậu tốt nghiệp với số điểm cao nhất, sau khi tốt nghiệp không theo ý ba mẹ đầu quân vào cơ quan nhà nước mà xin vào một công ty đa quốc gia vừa thành lập ở Bắc Kinh, mấy năm không gặp càng ngày càng giỏi.
Sau khi nhìn thấy Đinh Dật anh không ngừng cười: “Tiểu công chúa của nhà chúng ta đến sao!” Anh đã chuẩn bị trước tinh thần khi Đinh Dật nhào vào lòng, một tay bế cô lên “Đinh Dật em như vậy là không được, sao lại không cao lên được bao nhiêu nhưng lại nặng hơn!”
Đinh Dật giận dữ nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Anh Kiến Quân, hình như anh cũng không cao lên bao nhiêu.” Lần trước gặp anh khi anh đã qua hai mươi tuổi, dĩ nhiên không thể cao thêm được bao nhiêu, hơn nữa anh cao một mét tám mươi nên không cần cao thêm nữa, hơn nữa hàm ý trong lời nói của Đinh Dật không phải như vậy.
Lời vừa nói ra khỏi miệng quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của anh trai, cô đã đạt được mục đích!
Đinh Kiến Quân cho rằng mình sinh vào tháng tám thật xui xẻo, ba mẹ đặt tên cho cháu đích tôn nhà họ Đinh là “Kiến Quân”. Khi còn bé cảm thấy bình thường nhưng sau khi lên đại học, tốt nghiệp rồi vào công ty nước ngoài làm việc mới cảm thấy tên mình thật quê mùa. “Kiến Quân”, “Kiến Quốc”, “Quốc Khánh” bên ngoài đều có rất nhiều, ở tỉnh Vương Phủ khi có người gọi, ít nhất có mười “Kiến Quân” quay đầu lại, làm sao có thể biểu hiện tác phong nhanh nhẹn của anh? Nhưng anh đã sống hơn hai mươi năm, ba mẹ nhất định sẽ không cho phép anh sửa sổ hộ khẩu, anh chỉ có thể dùng tên tiếng anh Kyle giao tiếp với bạn bè cùng đồng nghiệp.
Hôm nay nhìn thấy em gái anh nhất thời quên mất cô bé có tính có thù tất báo, kết quả đầu tiên bị lộ tên thật, anh thật hối hận. Để tránh cho em gái còn giận sẽ tìm cách khác trả thù mình, anh vội vã bỏ qua tên mình, đi lên nịnh hót lấy lòng cô: “Hôm nay vừa nghe thấy tiểu công chúa tới anh liền xin ông chủ nghỉ, em muốn đi chơi ở đâu? Anh sẽ đưa em đi, ở đây anh có ngoại tệ, đi ăn kem ở Kentucky không cần phải xếp hàng.”
Lúc này Đinh Dật mới vui vẻ trở lại. Thật ra thì người lớn hai nhà đến Bắc Kinh là cũng có việc cần làm, nghe nói Kiến Quân chủ động đưa bọn trẻ đi chơi, dĩ nhiên rất vui mừng.