heo mình thấy không chừng Lý Bối Bối cũng hâm mộ chúng ta, nếu không tại sao bạn ấy cứ đi theo chúng ta? Không phải bạn ấy rất quen thuộc với những chỗ kia rồi sao?”
Lý Bối Bối hâm mộ bọn họ sao? Mặc kệ thế nào, những lời này chứng tỏ cô rất uy phong, Đinh Dật vui mừng đi ăn dưa hấu, bác gái nói đây là khu trồng dưa nhiều nhất, dưa ở đây đều rất ngọt.
Chương bốn
Từ khi vào trung học, chiều cao của Đinh Dật tăng mãnh liệt cứ mỗi năm mười centimet, cơ thể cũng không còn gầy nữa, học sinh nam bàn tán sau lưng: “Ăn phải phân hóa học sao?” Sau đó bị Đinh Dật nói còn khó nghe hơn: “Con heo này đổi xương sườn rồi!”
Dĩ nhiên đây đều là lời đồn, ai cũng không dám để những lời không hay truyền đến tai Đinh Dật. Mặc dù hai năm nay tình khí của cô thay đổi rất nhiều, càng ngày càng giống học trò ngoan chứ không phải là nữ vương của trường, nhưng uy lực vẫn rất lớn, chỉ cần cô lớn giọng thi đảm bảo những học sinh nam sẽ phát run.
Bình thường Đinh Dật sẽ không ra tay đối với nữ sin, cô còn bảo vệ không ít nữ sinh nhiều lần bị bắt nạt, vì vậy quan hệ của cô với nữ sinh càng thân hơn. Có những nữ sinh nói với các nam sinh: “Các bạn còn dám nói xấu sau lưng sao, người ta thông minh như vậy còn bị mắng thành heo, các bạn học không tốt bằng bạn ấy, đánh không lại bạn ấy, thế thì làm được gì?” Lời nói làm cho nam sinh lộ vẻ tức giận nhưng cũng không dám nhiều lời. Đinh Dật bây giờ gầy hơn rất nhiều, mùi vị của quả đấm sẽ không dễ chịu chút nào.
Người vui nhất đối với sự biến đổi cơ thể của Đinh Dật là mẹ Kỷ Vân. Bà hớn hở mua các loại quần áo giúp con gái trở nên xinh đẹp, mặc dù những quần áo này nửa năm sau sẽ nhỏ lại mặc không vừa, bà vẫn vui vẻ. Kỷ Vân cùng chồng Đinh Phượng Lĩnh đều cao gầy, không nghĩ đến con gái lại thấp bé, vốn dĩ bà luôn thở ngắn thở dài chấp nhận sự thật, chợt có kỳ tích xuật hiện, sao bà lại không vui chứ?
Thời gian thấm thoát trôi, vốn dĩ khuôn mặt Đinh Dật tròn từ từ thon gầy, trở thàn mặt trái xoan, mí trên hơi sưng cũng đã biến mất, đôi mắt càng trở nên có hồn hơn, có thể thấy có hướng phát triển thành một cô gái xinh đẹp. Nhưng đối với sự biến hóa này bản thân Đinh Dật không cảm thấy vui, bề ngoài đột nhiên thay đổi làm cô cảm thấy xa lạ đối với bản thân, đã lâu rồi cô không đánh nhau nữa, nhưng cô tin rằng công lực của cô nhất định giảm xuống......tay dài chân dài làm cho cơ thể cô cân đối ngược lại không bằng trước kia, bây giờ cơ thể cao gầy như cây trúc lại làm cho cơ thể linh hoạt hơn.
Cô ngồi bàn đầu trong nhiều năm qua, ngoài ra cô còn đọc nhiều sách khiến cho mắt cô bắt đầu cận thị nhưng cơ thể cao gầy ngồi bàn đầu sẽ gây trở ngại cho các bạn phía sau, không thể không chuyển ra bàn sau, đồng nghĩa với việc phải đeo kính thường xuyên, vì vậy cô liền có biệt hiệu à “bốn mắt”.
Cũng vì vậy mà Đinh Dật không vui với sự thay đổi chiều cao của bản thân. Cơ thể phát triển là quy luật tự nhiên, cô muốn ngăn cản cũng không có biện pháp, cùng lúc đó cô không cách nào ngăn cản sự phát triển ngày càng lớn của bộ ngực, xoay xoay vặn vặn mặc áo lót mà mẹ cô cẩn thận lựa chọn, mỗi ngày Đinh Dật giống như kẻ trộm đứng trước gương uốn éo nửa ngày mới dám ra ngoài, làm như vậy là để đảm bảo mặc áo khoác đủ dày, không để cho người khác nhìn thấy dấu vết của áo lót.
Chuyện này trở nên khó khăn hơn khi mùa hè đến, Đinh Dật không biết có phải là do áo lót có nhiều mày sắc cùng kiểu dáng hay không nhưng phần lớn mẹ cô mua đều là màu trắng, màu hồng, vàng nhạt, xanh dương. Quần áo mùa hè rất mỏng, cô mặc áo lót nào cũng cảm thấy người đứng sau lưng đều có thể nhìn thấy, không nhịn được trách mẹ mua áo lót không tốt khiến cho Kỷ Vân tức giận mắng cô: “Mẹ chọn quần áo cho con so với mẹ còn nghiêm túc hơn, nếu không tốt vậy con tự mình đi mua đi!”. Lúc đó Đinh Dật liền tự mình đi chọn áo lót nhưng cô mặc kích cỡ bao nhiêu cũng không biết.
Cô xấu hổ đi ra ngoài, việc học vẫn là trên hết. Khi đi học cùng Thẩm Trường Đông, Đinh Dật luôn cố gắng đi phía sau hắn không đưa lưng về phía hắn, làm cho Thẩm Trường Đông kinh ngạc: “Cô gái này luôn luôn vênh váo đi trước dẫn đường, hắn giống như người hầu của cô, gần đây sao lại trái ngược như vậy? Mỗi năm đều có chuyện lạ xảy ra, năm nay lại đặc biệt nhiều hơn, Đinh Dật càng ngày càng trở nên kỳ quái.”
Chiều cao của Đinh Dật tăng đến một mét sáu mươi bảy thì dừng, sau này tăng trưởng từ từ gần như ổn định khiến cho ba Đinh hối tiếc: “Ba đang tính cho con gái đi thi người mẫu nhưng không được rồi.” Đinh Dật cùng mẹ phản đối: “Con (con gái em) không cần thi người mẫu.” Khi đó trong mắt các bậc phụ huynh làm người mẫu là một nghề không tốt, học giỏi rồi thi đậu đại học mới tốt, ba Đinh cũng chỉ là thấy con gái ngày càng phát triển nên mới tính toán như vậy, thật ra tâm tư không muốn vậy, không ngờ vừa nói ra khỏi miệng liền gặp sự phản bác của vợ cùng con gái, không thể làm gì khác hơn là ảo não đứng dậy đi vào phòng đọc sách.
Ngược lại Đinh Dật cảm thấy nghề người mẫu không phải là nghề xấu, cô cho rằng bản thân thông minh không cần phải dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, mặc dù bây giờ nhìn cô có vẻ khuynh quốc khuynh thành.
Học kỳ cuối của trung học cơ sở, mọi người chuẩn bị thi cuối cấp,cả thành phố chỉ có hai trường chuyên cấp ba, học sinh của hơn một trăm trường trung học cơ sở đều muốn thi vào trường nhưng số lượng học sinh ở bốn tỉnh đêu rất đông, nếu như không thể thi vào trường chuyên, hy vọng thi đậu đại học rất mong manh.
Mặc dù Đinh Dật luôn đứng nhất nhưng trường cấp một là nơi ba cô làm việc, tiêu chuẩn cũng không cao lắm, sự cạnh tranh với cả thành phố đối với bất kỳ ai cũng cảm thấy không yên tâm, hơn nữa trong kỳ thi còn xuất hiện thêm một số nhân tố nữa.
Thành tích của Thẩm Trường Đông luôn đứng sau Đinh Dật, ba mẹ Trầm càng không yên tâm, mẹ Trầm mua các sản phẩm bổ não phục vụ hai người khiến cho Thẩm Trường Đông lên án: “Nếu uống thuốc bổ nữa con sẽ chảy máu mũi!”. Lên án không có hiệu quả, mẹ Thẩm vì con trai không lý giải được tâm tình mình, không ngừng cố gắng mua thuốc bổ.
Vừa uống một chai thuốc bổ não ngọt ngào vừa nhìn Thẩm Trường Đông đang âu sầu, Đinh Dật đưa ra đề nghị: “Để mẹ mình nói giúp cho, mẹ là bác sĩ, nói chuyện tương đối có uy tín.” Chủ yếu là thuốc bổ này cô cũng uống chán rồi.
Kỷ Vân một phen thảm hại dùng lý luận “Thuốc bổ không bằng thực bổ” để trấn át thuốc bổ của mẹ Thẩm.
Người giải quyết tận gốc là Thẩm Hà, ông mang đến cho hai đứa trẻ tin tức tốt: “Cuối tuần này trường trung học tốt nhất thành phố sẽ tổ chức một cuộc thi để tuyển sinh, những người thuộc top đầu sẽ được cử đi học chuyên môn, ông đã đăng ký cho hai đứa trẻ.”
Thật là một tin tức tốt, nếu như được cử đi học chuyên môn, như vậy cuộc sống gian trước trước khi thi có thể kết thúc, Đinh Dật có một thứ hạng tốt trong các giải thi đua, giải thưởng toán học, vấn đề cạnh tranh có ưu thế hơn, so với cuộc thi bình thường, Thẩm Trường Đông cũng có ưu thế cạnh tranh.
So với thi cấp ba được cử đi học chuyên môn khó hơn, nghe nói có hơn một ngàn thí sinh ưu tú dự thi, chỉ lấy có bảy mươi người nhưng đau dài không bằng đau ngắn, hai đứa trẻ kích động vô cùng.
Sau một tuần hai người mất ăn mất ngủ cũng hết sức làm tất cả các đề thi cũng như bổ sung những kiến thức còn thiếu.
Người lớn hai gia đình cùng hai đứa trẻ mang tâm trạng khẩn trương chuẩn bị nghênh đón cuộc thi, trước ngày thi