Vạn Linh Chi vâng lời gật đầu, đi theo người nhà vào phòng khách. Trong lòng cô có chút thấp thỏm không yên, đợi lát nữa phải đối mặt với cặp mắt sắc bén kia của ông nội, không biết mình có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra hay không? Từ trước đến giờ, ở trước mặt ông nội, cô đều không thể giấu được bí mật gì, hai con ngươi đen nhánh giống như mắt ưng kia của ông nội chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua trên người cô, thì cô đã cảm thấy mình không có chỗ nào để trốn rồi, cho nên cô chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt ông nội.
"Tại sao lại trở về nhà có một mình?" Ông nội Vạn vừa nhìn thấy Vạn Linh Chi đi theo sau lưng cả nhà, lại không nhìn thấy Tống Thiên Tước cùng trở về, thoáng chốc sắc mặt trở nên rất khó coi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Vạn Linh Chi lập tức trở nên tái nhợt, đứng tại chỗ không dám tiến lên một bước.
"Ông nội, là tên nhóc Tống Thiên Tước kia ra nước ngoài, nói là chi nhánh ở nước ngoài có việc gấp phải đích thân đi xử lý, cho nên mới không về cùng, ngài quát Linh Chi thì có ích lợi gì, chuyện này cũng đâu liên quan tới con bé." Vạn Tử Nghiệp lập tức gấp gáp giải thích thay em gái.
"Là như vậy phải không?" Ông nội Vạn nhìn chằm chằm cháu gái, muốn ép cô phải tự mình trả lời.
"Vâng, đúng vậy, ông nội." Vạn Linh Chi cẩn thận
trả lời ông nội, chỉ sợ ông nội mất hứng sẽ sưng mặt lên.
"Nếu đã như vậy, thì xem như xong, nhưng mà sau khi nó về nước phải nhắc nó lập tức tới đây ngay." Ông nội Vạn che giấu sắc mặt giận dữ ban nãy, quay đầu phân phó quản gia:" Ăn cơm thôi."
"Vâng." Quản gia nhận được mệnh lệnh liền tiến về phía phòng bếp, phân phó mọi người dọn thức ăn lên.
"Được rồi, có gì muốn nói thì đợi cơm nước xong xuôi lại nói tiếp."
Ông nội Vạn nhìn lướt qua mọi người, rồi đứng dậy đi tới phòng ăn.
Đoàn người đi theo phía sau ông cụ họ Vạn bước vào phòng ăn, trong lúc ăn cơm không có một người nào dám lên tiếng, ai bảo sắc mặt ông cụ quá nghiêm túc làm gì chứ.
Sau khi ăn cơm xong, Vạn Linh Chi bị mẹ Vạn kéo về phòng, từ từ hỏi thăm tình hình của cô ở nhà họ Tống trong khoảng thời gian này.
"Linh Chi, con sống ở nhà họ Tống có tốt không?" Mẹ Vạn nhìn con gái từ trên xuống dưới, nhìn xem cô có gầy đi chút nào không.
"Mẹ, con sống rất tốt, mẹ không cần lo lắng." Vạn Linh Chi mỉm cười nói với bà: "Mọi người đối xử với con cũng rất tốt. Thật đấy!"
"Con đó, chỉ biết tốt khoe xấu che." Mẹ Vạn còn không hiểu rõ con gái của mình sao? Tính tình đơn thuần lại thích nói tốt, thật sự bà chỉ sợ cô ở nhà họ Tống phải chịu thua thiệt: "Thiên Tước không mang con đi hưởng tuần trăng mật, đúng không?"
"Mẹ, con không cần hưởng tuần trăng mật đâu." Vạn Linh Chi tự mình hiểu rõ, bọn họ là xem mắt rồi kết hôn, đi hưởng tuần trăng mật thì giống như có vẻ hơi làm kiêu, mặc dù cô cũng rất muốn đi.
"Cái gì mà không cần, mỗi người phụ nữ đều mơ ước ở trong hôn lễ của chính mình có được một cái kết hoàn mỹ, mà tuần trăng mật chính là cái kết hoàn mỹ này, sao lại có thể không cân chứ?" Mẹ Vạn cũng là người từng trải, đương nhiên biết rõ tâm tư của người con gái: "Linh Chi, cuộc hôn nhân này là do con tự mình chọn, vậy thì con phải làm cho thật tốt. Có đôi khi, người yêu nhau cũng không nhất định có thể ở chung với nhau cả đời, nhưng cũng có khi hai người vốn dĩ không yêu nhau nhưng lại có thể tương thân tương ái cùng nhau trải qua cả đời. Hôn nhân không đơn giản như vậy, nó cần con phải dụng tâm tính toán, có lẽ hiện tại Thiên Tước không thương con, nhưng chỉ cần con cố gắng, một ngày nào đó, nó sẽ yêu con."
"Mẹ?" Vạn Linh Chi kinh ngạc nhìn về phía mẹ Vạn: "Làm sao mẹ biết...."
"Mẹ là mẹ con, ngay cả điểm này cũng không nhìn ra được, thì sao xứng làm mẹ con chứ?" Sao mẹ Vạn lại có thể không nhìn ra được Tống Thiên Tước cưới con gái mình cũng không phải là xuất phát từ tình yêu chứ. Nhưng mà bà vẫn luôn quan sát Tống Thiên Tước ở trong mắt, cũng nhìn thấy anh nảy sinh tình cảm khác thường với Vạn Linh Chi, quan trọng hơn là nhờ cho anh mà Vạn Linh Chi trở nên có chút khác xưa, cho nên bà mới có thể đồng ý gả con gái cho anh: "Mẹ nhìn ra được con thích Thiên Tước."
"Mẹ, con...."
"Trước tiên đừng phủ nhận, mà hãy tự hỏi lòng của con thử xem, mẹ nói có đúng không?" Mẹ Vạn ngăn cản lời cô muốn nói ra khỏi miệng: "Linh Chi, bây giờ con đã là vợ của người ta, chân chính trở thành người lớn, bất luận là cái gì cũng phải học được cách tự đối mặt, bao gồm cả tình cảm của mình."
"Mẹ, con có thể thích anh ấy sao?" Vạn Linh Chi không tự tin hỏi lại mẹ Vạn: "Con sợ."
"Đương nhiên, mỗi người đều có quyền thích một ai đó, miễn là con dùng toàn bộ cố gắng lớn nhất của mình để làm cho người đó cũng thích con, đến cuối cùng mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ cần con không hối hận là được rồi." Mẹ Vạn khích lệ cô theo đuổi hạnh phúc của mình: "Hạnh phúc sẽ không chờ đợi ai, con phải cố gắng mới đạt được!"
"Mẹ...." Vạn Linh Chi không nhịn được vươn tay ôm lấy mẹ Vạn, rúc đầu vào trong ngực của bà.
"Bé ngoan, con sẽ hạnh phúc." Đã bao lâu rồi bà không ôm con gái như vậy.
Từ khi Vạn Linh Chi lớn lên, đến khi tự mình hiểu chuyện đến về sau đều chưa từng làm nũng với mẹ Vạn. Hôm nay con bé lại chủ động ôm bà, khiến cho trong lòng bà rất ấm áp, xúc động muốn rơi nước mắt.
Mẹ Vạn nhẹ nhàng ôm bả vai của con gái, từ từ vỗ nhẹ lên lưng của con gái.
"Cám ơn mẹ."
"Đứa ngốc, nào có người mẹ nào lại không hy vọng con gái của mình được hạnh phúc chứ." Mẹ Vạn ôm cô, khẽ nói: "Nếu Thiên Tước không ở nhà, vậy trước hết con ở lại đây mấy ngày rồi hãy trở về, được không?"
"Dạ." Vạn Linh Chi tựa vào trong ngực của bà, gật đầu một cái.
Mẹ Vạn cảm thấy con gái trở nên khác trước nhiều như vậy, đều là nhờ vào Tống Thiên Tước, nếu không bà không biết tới khi nào, Vạn Linh Chi mới có thể chủ động gần gũi với bà như vậy đây?
Ban đầu đồng ý gả Vạn Linh Chi cho Tống Thiên Tước quả nhiên là đúng!
Vạn Linh Chi vô cùng buồn chán nằm nghiêng nửa người ở trên ghế, không yên lòng lật trang sách trong tay, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là Tống Thiên Tước đang ở nước ngoài xa xôi. Đã hai ngày nay, ngay cả một cuộc điện thoại anh cũng không gọi cho cô, khiến cho cô không khỏi lo lắng không biết anh ở nước ngoài có xảy ra chuyện gì hay không?
Lo lắng và nhớ nhung sâu đậm một người mà cô chưa từng có cảm giác, là điều mà cô cho rằng có lẽ cả đời này cũng khó có khả năng có thể thương nhớ một người như vậy. Thế nhưng, không ngờ cô cũng phải trải qua cái gọi là "Bệnh tương tư" .
Hiện tại, mỗi ngày trước khi đi ngủ suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô đều là: Tống Thiên Tước khỏe không? Anh ấy đang làm gì? Có phải anh cũng nhớ cô hay không? Chỉ một chút xíu đồ vật này nọ cũng có thể khiến cho cô nhớ tới anh, giống như tất cả cảnh vật xung quanh đều có bóng dáng của anh tồn tại, ngay cả trong không khí cũng giống như có hơi thở của anh.
"Cô chủ, cô Hạ Thảo tới." Trong lúc Vạn Linh Chi đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì người giúp việc gõ cửa đi vào thông báo với cô.
"Tiểu Thảo tới à?" Vạn Linh Chi lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng phân phó: "Mau gọi cô ấy lên đây đi."
"Cậu đã về nhà, sao lại không nói với mình một tiếng?" Hạ Thảo vừa vào phòng liền đi về phía Vạn Linh Chi, hai tay chống eo giả bộ không vui, nói: "Nếu không phải là mình