háu...cháu. . . . . ." Hà Văn Tĩnh thật sự rất muốn xông lên, cướp con trai bỏ chạy, nhưng . . . . . . Cô không dám, hic. . . . . . Bộ dáng ông cụ trừng mắt thật đáng sợ, khiến cô không thể tự chủ được, toàn thân phát run, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai hết sức phấn khởi cùng Sở Thiệu Thiên lên lầu, biến mất trong tầm mắt cô.
Cuối cùng, cô mới vô dụng đem hi vọng ký thác trên người Sở Dực Nghiêu, xông tới bắt lấy cánh tay của anh, hạ thấp tư thái cầu khẩn nói: "Thích sạch sẽ. . . . . . anh Sở, anh mau nghĩ biện pháp giải thích với ông nội của anh, Thụy Khải không phải con của anh đi!" Gương mặt tuấn tú của Sở Dực Nghiêu lạnh như băng, nhìn cô chằm chằm, âm thanh rít qua kẽ răng nói, "Tôi không có cách nào!"
Người phụ nữ đáng chết này, anh hiện tại chỉ muốn bóp chết cô, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy cô hôm đó, cô hình như đã được định trước là khắc tinh trong đời anh.
Hà Văn Tĩnh đột nhiên lóe lên ý tưởng trong đầu, "Đúng rồi, DNA, anh có thể cùng Thụy Khải đi xét nghiệm DNA, chỉ cần xét nghiệm DNA là có thể chứng minh anh không phải là ba của Thụy Khải, Thụy Khải có thể cùng tôi về nhà!"
"Đã muộn!"
"Không muộn, không muộn, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi xét nghiệm DNA. . . . . ."
"Cho dù có đi xét nghiệm DNA, cũng phải chờ chúng ta kết hôn xong!" Sở Dực Nghiêu âm trầm nói.
"Cái gì?" Cô không dám tin, hét to một tiếng: "Anh nói là anh phải cùng tôi kết hôn?"
"Là ông nội tôi muốn hai chúng ta kết hôn!" Sở Dực Nghiêu nghiêm mặt lạnh lùng nói.
Hà Văn Tĩnh sợ hãi kêu một tiếng: "Anh đừng nói giỡn nữa, tôi mới không cần gả cho loại người lòng dạ nhỏ mọn như anh!"
Sở Dực Nghiêu nổi giận, gầm hét lên: "Hà Văn Tĩnh, cô cho là tôi muốn kết hôn với cô sao? Đừng quên, tất cả đều là do trò đùa ác của cô mà ra, đầu sỏ gây nên là cô, cô nên cảm thấy may mắn là cô đùa giỡn với tôi, nếu như người cô chọc tới là người khác, nói không chừng cô và con trai cô cũng đã bị cô hại chết!" Người phụ nữ ngu ngốc này, lại còn dám bày vẻ mặt miễn cưỡng ra cho anh xem, đừng quên, trong chuyện này anh mới là người bị hại!
"Đây chẳng qua là một trò đùa. . . . . ." Hà Văn Tĩnh phát hiện mình sắp hỏng mất.
"Cho nên tôi chưa bao giờ cùng bất kỳ ai nói giỡn!" Anh chỉ làm cho người khác khổ cực.
"Thích sạch sẽ. . . . . ."
"Tôi tên là Sở Dực Nghiêu!" Anh không chịu được gầm nhẹ
"Được rồi! Sở Dực Nghiêu, chuyện phát triển đến mức này, anh nói xem phải làm thế nào?" Hà Văn Tĩnh dáng vẻ cực khổ nói.
Anh nhìn cô không chớp mắt, "Chỉ có một con đường, chính là chúng ta kết hôn!"
"Này. . . . . ." Cô bất mãn kêu to, "Anh chơi đủ chưa? Coi như nói giỡn cũng nên có mức độ. Đúng! Tôi thừa nhận tôi không nên cố ý diễn trò đùa giỡn ở bệnh viện, nhưng tôi chỉ là muốn làm cho anh tức giận, anh nói chỉ cần tôi tới nhà anh, giải thích rõ ràng tất cả với ông nội anh xong sẽ để tôi đi, nhưng sao bây giờ lại náo loạn đến mức tôi và anh phải kết hôn. Sở Dực Nghiêu, chúng ta đều là người trưởng thành, anh cũng biết hôn nhân không phải là trò đùa . . . . . ."
"Tôi đương nhiên biết hôn nhân không phải trò đùa, nhưng nếu ông nội tôi đã thông báo ra ngoài tin tức tôi sẽ kết hôn, sau đó cô dâu của tôi lại đột nhiên bỏ chạy, như vậy nhà tôi sẽ bị mất mặt, trở thành chuyện cười trên thương trường. Sở Dực Nghiêu tôi lại càng mất mặt hơn."
"Không thể nào, tôi tuyệt đối không muốn gả cho anh!" Hà Văn Tĩnh mệt mỏi, người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì vậy, vì mặt mũi mà tình nguyện đánh đổi hôn nhân, hạnh phúc cả đời mình.
"Trừ khi cô không cần con trai nữa!" Sở Dực Nghiêu thưởng thức nhìn khuôn mặt đang sợ hãi của người phụ nữ ngu ngốc này, dám trêu chọc anh, cô nhất định phải gánh chịu hậu quả.
Hà Văn Tĩnh phẫn hận nhìn anh một lúc, đột nhiên chạy tới cầu thang, "Tôi đi tìm ông nội anh nói chuyện, trước hết nên để cho anh và Thụy Khải đi làm xét nghiệm DNA, tôi nghĩ ông sẽ đồng ý với điều kiện này của tôi!"
Sở Dực Nghiêu tay mắt lanh lẹ túm lấy cổ áo cô, bắt cô trở lại đứng trước mặt mình, "Tôi đã nói rồi, ông nội tôi đã đem tin tức chúng ta kết hôn thông báo ra ngoài, nếu như chúng ta hủy bỏ hôn lễ, nhất định sẽ mất thể diện, cho nên, cô đừng mơ tưởng dùng bất kỳ thủ đoạn nào ngăn cản việc cử hành hôn lễ." Hơn nữa, anh bất đắc dĩ nghĩ, ông nội mấy năm nay tim không được tốt lắm, bác sĩ đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể để ông nội bị kích thích.
Bởi vì đứa bé chị gái anh sinh ra là người nhà họ An nên không thể thường xuyên ở bên cạnh ông nội, ông nội đối với việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng. Lúc ông nội vừa nhìn thấy Thụy Khải... trong mắt ông tất cả đều tràn ngập vui sướng. Nếu như bỗng nhiên biết Thụy Khải không phải con trai anh nhất định ông sẽ bị kích động.
Anh không muốn bởi vì chuyện này mà kích thích ông, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù anh chết một trăm lần cũng không thể tha thứ cho chính mình. Cho nên anh nhất định phải cùng người phụ nữ này kết hôn, về phần khi nào trả tự do cho cô, anh cũng không biết.
"Sở Dực Nghiêu, anh. . . . . ."
"Năm trăm vạn!" Anh đột nhiên mở miệng nói: "Nếu như cô chịu đồng ý cử hành hôn lễ, tôi sẽ chuyển cho cô năm trăm vạn trong tài khoản!" Khi nghe thấy con số năm trăm vạn này, nét mặt Hà Văn Tĩnh đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, cô cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, "Anh nói anh sẽ cho tôi năm trăm vạn?"
Sở Dực Nghiêu hừ lạnh một tiếng, gật đầu.
Cô trêu ai ghẹo ai, lại có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn tốt như vậy. Tuy nói cô cũng không muốn vì năm trăm vạn mà bán hôn nhân và con trai của mình, nhưng nghĩ đến bà vẫn đang ở trong bệnh viện, trái tim đột nhiên căng thẳng. Nếu như trời cao đã cho bà cơ hội được tiếp nhận trị liệu, tại sao cô bỏ qua? Cho dù. . . . . . Cơ hội này cô tuyệt đối không thích.
Hà Văn Tĩnh đến bây giờ vẫn có chút không dám tin, mình vậy mà lại cùng CEO cử hành một hôn lễ hào hoa và long trọng. Nhớ lại mấy ngày trước, cái người luôn miệng nói mình tên là Sở Dực Nghiêu kia đã bí mật ký một bản hiệp nghị hôn nhân với cô, điều thứ nhất sau khi kết hôn, bên gái không được uống rượu ; điều thứ hai sau khi kết hôn, nếu như bên đằng trai có xã giao cần đằng gái đi theo thì đằng gái phải đi cùng; điều thứ ba sau khi kết hôn, bên gái không được tiếp xúc thân mật với người khác phái; điều thứ tư, bên gái không thể lấy bất kỳ lý do gì đem hiệp nghị hôn nhân lưu truyền ra ngoài; điều thứ năm trong lúc kết hôn, hai người phải cùng phòng ở cùng một chỗ; điều thứ sáu bên gái sau khi kết hôn nhất định phải chú ý vệ sinh cá nhân, mỗi ngày ít nhất tắm hai lần, quần áo phải đổi mỗi ngày một lần, trên người lúc nào cũng phải giữ được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái; điều thứ bảy bên trai trả hết cho bên gái phí dụng năm trăm vạn; điều thứ tám hiệp ước kết thúc khi bên trai thích người khác.
Nhớ ngày đó khi ký kết những hiệp nghị này, người đàn ông kia thủy chung bày ra bộ mặt lạnh, bộ dáng dọa người giống như cô thiếu anh mấy triệu không trả, dường như cô và anh kết hôn, cô chiếm được nhiều lợi ích hơn.
Chỉ là nhà Sở Dực Nghiêu thật đúng là có nhiều tiền! Hôn lễ tổ chức tại đại sảnh hào hoa lầu hai mươi tám khách sạn Đông Phương, bên trong, khách khứa đông đúc, trang trí bắt mắt, đây là việc mà cô có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Mặc dù mấy năm qua cô sống một mình cùng con trai, nhưng trong đáy lòng cô vẫn là một cô gái mong muốn được yêu thương. Người phụ nữ nào không muốn gả cho mộ