Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Cô Gái Hám Tiền Phiền Phức-full

ên mũi cô, "Chắc đói bụng lắm rồi! Anh đã mua bánh bao."

Nhìn sữa tươi và bánh bao trên bàn, trong lòng Uông Mỹ Lệ tràn đầy cảm động, ở nơi xa lạ này mà anh có thể mua được mấy thứ này.

"Sao anh lại tới đây?" Thanh âm Uông Mỹ Lệ có chút căng thẳng.

Mạnh Dật Phi nhún nhún vai, hời hợt nói: "Muốn đến, liền tới."

"Đợi mấy ngày nữa, em dẫn anh đi dạo một chút."

Mạnh Dật Phi gật đầu, "Nhanh đi rửa mặt rửa mặt đi! Em nhất định đã rất đói bụng."

Trong phòng tắm có đồ dùng cá nhân của anh, mà thân hình cao lớn của anh đang đi lại ở trong phòng. . . . . . Trong nháy mắt Uông Mỹ Lệ cảm thấy cả phòng tràn ngập mùi vị hạnh phúc.

Ngồi vào bàn, cô vừa ăn vừa hỏi: "Hai ngày nay anh vẫn ở chỗ em?"

"Em bị ốm, anh không đi được." Mạnh Dật Phi có chút trách cứ cô, "Xem em, khiến mình thành bộ dạng khó coi như vậy!"

Uông Mỹ Lệ lè lưỡi, "Không có cách, em rất bận! Như vậy đi! Trong khoảng thời gian này anh đừng thuê phòng ở, ở nơi này cũng được."

"Đối xử với bản thân mình tốt hơn một chút được không?" Nếu cẩn thận nghe ra trong giọng nói của anh có kèm theo đau lòng.

Vừa lúc anh có đủ tiền, lập tức lấy danh thiếp gọi điện cho Lộ Dịch Sĩ hỏi thăm tung tích Uông Mỹ Lệ, sau đó ngựa không dừng vó đi suốt một ngày. Không ngờ chào đón anh lại đúng lúc cô bị hôn mê!

Uông Mỹ Lệ lại lè lưỡi, nói sang chuyện khác, cô nói chuyện mình vừa được nhận làm trưởng bộ phận. Trừ Frankish ra, xung quanh cô đều là đối thủ cạnh tranh, chỉ có anh mới thật lòng chia sẻ niềm vui với cô.

Nhìn nụ cười tưới sáng trên mặt cô, tâm tình căng thẳng của Mạnh Dật Phi cũng giải thoát theo. Cho dù cô có lên tới đỉnh cao, anh vẫn biết cô chỉ là Uông Mỹ Lệ.

Tóc của cô rất thẳng, vừa đen, vừa dài, mỗi lần cô nói chuyện hết sức cao hứng sẽ vẽ ra một hình vòng cung màu đen, thỉnh thoảng còn không chú ý phất qua cánh tay anh. Anh cố gắng khắc chế ý muốn vuốt ve đầu cô.

Cô đã thành công, mà anh vẫn còn kém một chút. Mạnh Dật Phi lại một lần nữa vui mừng vì mình không có đi bàn chuyện nghệ thuật.

Anh biết cô rất sợ nghèo, nên nghiêm khắc thúc giục chính mình, nhất định phải đợi đến lúc bản thân xứng với cô, sẽ đem tình cảm ẩn sâu ở trong lòng mình nói ra.

Nghe anh nói xong việc cự tuyệt ý tốt của quán trưởng, Uông Mỹ Lệ tán thưởng nói: "Anh làm như vậy là rất đúng! Ở Pháp còn có nhiều nghệ thuật gia hai bàn tay trắng nghèo đói, vẫn là dự tính phương thức an toàn là thích hợp."

Mạnh Dật Phi có chút bực mình. "Em vẫn không tin anh có tài?" Cô mà ngay cả một câu tiếc hận cũng không có. . .

Uông Mỹ Lệ lôi kéo cánh tay anh làm nũng, "Em không có ý như thế! Chỉ là cuộc sống có giới hạn, chúng ta nên lợi dụng thời gian đó làm việc có hiệu quả nhất."

Mạnh Dật Phi mỉm cười, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi. Hai người rõ ràng gắn bó chặt chẽ, tại sao lại cảm thấy xa cách? Anh cảm giác mình giống như thiếu phụ bi truy đuổi, mà cô lại để cho anh kiệt sức mà chết trong ánh nắng mặt trời đỏ rực. 0

Không! Sẽ không! Anh kiên quyết rồi có một ngày cô sẽ hiểu trái tim anh.

******

Bình phục thể lực Uông Mỹ Lệ xin công ty cho nghỉ phép, mang Mạnh Dật Phi đi dạo nguyên ngày.

"Con người ở tòa thành Roa lưu vực sông này có cuộc sống an nhàn, nhưng nơi đây đã là cổ thành có lịch sử một ngàn năm đó!"

Cô mang anh đi tới một tòa lô-cốt bằng đá nhỏ, không gian nhỏ hẹp khiến thân hình thon dài của Mạnh Dật Phi phải hơi khom người mới có thể đi vào được.

Anh nhếch mi, "Một gian phòng nhỏ như vậy, ánh sáng lại kém, có cái gì tốt?"

"Nơi này là ngục giam." Cô nhìn anh mắt hoài nghi của anh, "Là thật, nhưng không phải là nơi giam giữ người bình thường, cho nên không được dùng song sắt ngăn cách." Cô tiết lộ đáp án, "Nghe nói nơi này đã từng bắt giam một vị hoàng hậu!"

Uông Mỹ Lệ kiễng gót chân, từ song sắt nhỏ nhìn về phía ngựa xe như nước bên ngoài đường phố, "Vị hoàng hậu này cũng thật đáng thương, bà mỗi ngày ở nơi ngục giam vắng lặng này, không biết có oán giận quốc vương vô tình không." Cô khịt mũi khinh bỉ, "Đàn ông!"

Mạnh Dật Phi đi nhanh lên phía trước, đỡ hông cô, để cô dễ dàng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không phải người đàn ông nào cũng như vậy." Đuôi tóc buộc cao đung đưa ở trước mặt anh, cái cổ trắng cùng mùi dầu gội thơm mát.

"Đúng vậy! Anh cũng không phải vậy." Uông Mỹ Lệ đáp lời, không để ý nháy xuống, tự nhiên kéo tay anh, "Trời sắp tối rồi, chúng ta đi chỗ khác."

Ở hồ bên cạnh tản bộ, bọn họ lẳng lặng tiêu sái, hưởng thụ giây phút điềm tĩnh khó có. Nếu như sân cỏ rức rỡ đóa hoa, xanh biếc dạt dào làm người ta suýt nữa quên mất bây giờ là mùa đông. Phát hiện Uông Mỹ Lệ hình như có chút lạnh, Mạnh Dật Phi liền cởi áo khoác xuống khoác lên vai cô. "Trời rét, còn mặc ít như vậy!" Nhắc nhở cô mới khỏi bệnh.

Uông Mỹ Lệ lè lưỡi, "Em không quên! Quanh cảnh rực rỡ như vậy, dĩ nhiên là mùa xuân nha!"

"Em đó! Đúng là một tiểu yêu xinh đẹp! Đúng rồi, anh đột nhiên nghĩ ra em không có mặc quần áo của công ty, tại sao vậy?" Nhìn một lượt, anh cũng nhìn ra trên người cô đều là thời trang mùa xuân của Chanel.

"Em chỉ mặc đồ tốt nhất, y phục F&R không thích hợp với em." Cô trả lời như chuyện đương nhiên. Mạnh Dật Phi yên lặng.

Cô luôn luôn thay đổi, có phải một ngày nào đó cô trở lên quá xa, khiến anh không thể với tới được? Trong phút chốc, Mạnh Dật Phi có một xúc động muốn thổ lộ với cô. Có lẽ cô hiểu được trái tim anh, chỉ là luôn muốn trốn tránh. Ý nghĩ muốn cô trở lại Đài Loan cùng mình luôn mãnh liệt như vậy, nhưng mà anh biết chuyện này là không thể, cho dù cô đã lấy được danh hiệu nhà thiết kế hàng đầu. Anh biết mục tiêu của cô còn lớn hơn thế.

Đối với tương lai, anh lo sợ không yên không dám nghĩ tới, cô chính là tránh nặng tìm nhẹ không muốn nói đến, vì vậy, tương lai liền trở thành đề tài kỳ lạ tế nhị cấm kị giữa bọn họ.

Mặc kệ cô thay đổi như thế nào, cũng nên nhìn ra là anh đang thật lòng! Anh hi vọng.

Trầm mặc giữa bọn họ bất tri bất giác đã leo lên pháo đài cổ, ánh chiều tà chiếu ra hình ảnh tuyệt mỹ, Uông Mỹ Lệ nhìn cảnh đẹp hiện ra má lúm đồng tiền xinh đẹp, giống như công chúa trong đồng thoại. Tiếng chuông Giáo đường vang lên đúng lúc, Mạnh Dật Phi muốn cô nhắm mắt lại.

"Một bất ngờ." Anh đảm bảo.

Khi mở mắt ra cô thấy một pho tượng Thiên Sứ, giống hệt khi bé mẹ cô làm! Cô vui mừng nhận lấy Thiên Sứ lấp lánh.

"Sao anh lại mua được? Cái này ở chợ đã rất lâu không thấy!"

Sau khi lớn, cô cũng từng đến công ty bách hóa, cửa hàng tinh phẩm tìm kiếm, những cuối cùng vẫn không thấy được Thiên Sứ giống vậy. Không thể có Thiên Sứ là nỗi tiếc nuối nhất của cô, mà anh lại hoàn thành sự chờ đợi này.

Uông Mỹ Lệ hưng phấn ôm Thiên Sứ xoay quanh, "Cám ơn anh, hôm nay là ngày vui vẻ nhất của em!"

"Sinh nhật vui vẻ." Anh chậm rãi nói ra.

Uông Mỹ Lệ dừng bước lại. Sinh nhật? Đúng rồi! Hôm nay là sinh nhất cô tròn hai mươi tuổi, từ nhỏ đến lớn chưa từng có sinh nhật, hôm nay là ngày sinh nhật hạnh phúc khiến cô khó quên!

Cô xông lên phía trước, nhiệt tình ôm khuôn mặt tươi cười của Mạnh Dật Phi, kích động kéo anh xuống hôm một cái.

Mạnh Dật Phi đỡ thắt lưng mảnh khảnh của cô, "Như vậy không đủ thành ý." Sau đó cúi đầu bắt lấy khóe miệng của cô.

Nụ hôn này cuồng nhiệt mà lãng mạn, là chúc phúc của anh, cô cảm tạ, còn có nhiều hơn nhiều hơn tình c
<<1 ... 1011121314 ... 24>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Tiểu thuyết Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa-full
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
1780/7858
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet

Lamborghini Huracán LP 610-4 t