my bị sao lãng lần nữa,dậm mạnh chân,muốn đoạt lấy Ông Văn kéo đi.
Uông Mỹ Lệ ưu nhã nói: "Hôm khác tán gẫu tiếp đi! Bạn gái của anh mất hứng rồi!"
"Cô ấy không phải. . . . . ." Ông Văn muốn cãi lại, lại bị Amy thô lỗ lôi đi.
Uông Mỹ Lệ che miệng cười nhẹ, xem ra anh ta sẽ không quên cô.
Cả buổi tối có không ít người đến bắt chuyện, Uông Mỹ Lệ luôn trả lời với nụ cười dịu dàng.
Cuối cùng, Uông Mỹ Lệ đồng ý để cho người con trai mặc âu phục Armani đưa về nhà.
"Cô không muốn mời tôi lên uống ly cà phê sao?"
Uông Mỹ Lệ mỉm cười cự tuyệt, "Mặc dù tôi trở về từ nước Pháp, nhưng mà tư tưởng vẫn còn rất bảo thủ. Với lại,nơi ở của con gái độc thân cũng không tiện để tiếp khách."
Anh chàng lịch sự đồng ý, "Vậy. . . . . . Tối mai cùng nhau ăn một bữa cơm?"
"Có gì không thể?"
Lên tới phòng,Uông Mỹ Lệ đá rơi giày cao gót,bỏ đi con người ngụy trang,cả người ngã lên chiếc giường mềm mại.
Thật là một ngày thu hoạch phong phú!
Đây chính là kế hoạch của cô.
Tích cực tham dự hội nghị phát biểu, sau đó tích lũy giao thiệp, tiếp tục tìm ra con bọ rầy quý báu danh giá nhất!
Cô mới hai mươi mốt tuổi, có vốn liếng tuổi trẻ . Uông Mỹ Lệ quyết định cho mình thời gian mấy măn, từ từ tìm ra thí sinh làm chồng ưu tú nhất, sau đó đem mình gả đi một cách xứng đáng!
Uông Mỹ Lệ nằm trên gối cười duyên. Nếu như ánh mắt có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén, tối nay không biết cô đã chết đi mấy lần.
Không có biện pháp! Chàng trai ưu tú bình thường sẽ không độc thân tham dự hội họp, cho nên anh đã hứng chịu rất nhiều ánh mắt cảnh cáo đến từ những bọ rầy bên cạnh bạn gái. Ai!
Mấy người đó chẳng lẽ không biết phải trái hay sao? Huống chi, trai chưa cưới gái chưa gả, ai thành ai bại còn chưa biết!
Uông Mỹ Lệ vặn ngón tay —— La Uy chỉ là quản lý của công ty ngoại thương, còn DKNY thì đã kết hôn. . . . . . Cô không muốn quen với người đã có gia đình! Không phải vì đạo đức, mà là sợ sẽ mất nhiều hơn được.
Vậy thì —— chỉ còn lại anh chàng mặc đồ Versace với Ông Văn mặc Âu phục Armani thôi.
Mặc dù Ông Văn chăm sóc rất nhiệt tình, nhưng cô vẫn cảm thấy nhàm chán, không giống người cá tính như Dật Phi; anh chàng họ Ông lại quá phong lưu, nhìn sơ qua cũng biết là người sẽ khiến cho phụ nữ đau lòng . . . . . Ngược lại, người lạnh lùng như Dật Phi lại đối xử với cô hết sức dịu dàng, yêu thương.
Uông Mỹ Lệ nhăn mũi. Cô cũng thường lấy Dật Phi làm tiêu chuẩn so sánh—— hừ! Bọn họ cũng chỉ may mắn, sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng nếu không có gia đình làm chỗ dựa. . . . . . Thì có ai anh tuấn, tự tin được như Dật Phi chứ?
Sau khi cất danh thiếp, cô dần chìm vào mộng đẹp. Trong mơ,cô thấy Dật Phi là một người giàu có. . . . . Uông Mỹ Lệ mỉm cười thỏa mãn.
Sau giấc ngủ ngon, Uông Mỹ Lệ đến công ty với tinh thần sảng khoái.
Vừa vào tới phòng làm việc, cô đã thấy Amy đợi mình bên trong.
Trên bàn còn có một bó hoa, cô cầm danh thiếp lên xem, là Ông Văn tặng sao?
Cô nhướng mày, thái độ lạnh nhạt cởi áo khoác ra treo lên sau cửa, ung dung ngồi xuống chờ cô ta chất vấn .
"Ông Văn là bạn trai của tôi."
Cô không dài dòng liền nói"Vậy thì cô nên cột anh ta lại ."
Amy tức giận phát run, "Cô không biết cái gì là xấu hổ sao? Anh ấy là của tôi!"
Uông Mỹ Lệ cũng không tỏ vẻ khó chịu, "Cô không thấy mình đã trút giận sai người rồi sao?" Cô chỉ chỉ bó hoa, "Thứ này cũng không phải tôi cầu xin anh ta mua cho." Vấn đề này Ông Văn cũng thật là nhanh nhẹn!
sắc mặt Amy xanh mét, "Cô làm như vậy là chiếm đoạt!"
Uông Mỹ Lệ nghiêng người về phía trước, đưa ngón tay qua lại trước mặt cô ta, "Tôi không nghĩ là mình chiếm đoạt. Trên thực tế, việc này cũng giống như việc phụ nữ mua sắm quần áo, nếu không vừa, hoặc không thích, có thể đổi lại trước khi thanh toán." Cô thoải mái dựa người vào ghế, "Tôi nghĩ, anh ta đã đổi ý rồi."
Quy tắc hám làm giàu thứ bốn: Cây ngay không sợ chết đứng!
Amy bị luận điệu như đúng mà sai của cô làm cho bất ngờ, tạm thời không biết phải phản ứng ra saUông Mỹ Lệ mỉm cười đứng dậy, cầm bó hoa hồng đặt vào tay Amy, đẩy cô ta ra cửa
"Cô không cần lo lắng vội, tôi còn chưa quyết định phải lựa chọn ai cả!" Cô nói nhỏ: "Anh chàng quản lý kia cũng coi như là người giàu có! Nhưng vẫn chưa phải là người tốt nhất." Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngăn cách người phụ nữ chanh chua chửi đổng.
Trong nhà hàng Pháp cao cấp——
Chàng trai dịu dàng nhìn Uông Mỹ Lệ, "Katherine, cô đã ở Pháp bao nhiêu năm rồi?"
Cô nhấp chút rượu vang giấu đi sự chột dạ của mình. Sau đó trả lời một cách thản nhiên:"Hầu như cả đời tôi là lớn lên ở đây."
Kể từ giây phút bắt đầu chính thức trở thành công dân nước Pháp, Uông Mỹ Lệ liền tự nói với mình: cô là Katherine, mãi mãi là người Pháp,
Để thành công lấy được người chồng giàu có, cô cần một thân phận hoàn mỹ. Mà thân phận tốt nhất chính là Hoa kiều Pháp!
"Vậy mà cô nói tiếng mẹ đẻ tốt thật." Anh thật lòng nể phục cô.
"Tôi thích văn hóa Trung Quốc." Uông Mỹ Lệ giơ ly rượu lên, "Chúc mừng chàng trai tài hoa."
Anh chàng Phí cảm thấy vui mừng, Mỹ Lệ vừa là cô gái trưởng thành xinh đẹp , lại là người có nội tâm kín đáo.
Anh xúc đông nắm lấy tay cô, “ Có bằng lòng gả cho anh không?"
Uông Mỹ Lệ mỉm cười, "Gả?" Như vầy không phải là cầu hôn.
"Đúng vậy. Anh không biết nói những lời lãng mạn,đã khiến em cảm thấy không vui."
Uông Mỹ Lệ nhướng mày. Những lời anh nói cũng không khiến cô cảm thấy bị xúc phạm, anh đưa ra ý kiến, còn cô nói ra nhận xét, giống như đang bàn luận với nhau một vụ mua bán không quan trọng.
"Anh có biết tôi vẫn còn là thiếu nữ không?" Cô nói vào vấn đề chính.
Anh chàng mừng rỡ, "Ý cô là muốn tăng giá? Cũng được, mỗi tháng một trăm ngàn tệ được không?" Như vậy là tốt nhất rồi!
"Tôi không làm người tình, vì như vậy sẽ rất thiệt thòi. " Cô lắc đầu ngăn anh tiếp tục tăng giá, "Trên thực tế coi như là anh cầu hôn, tôi cũng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy. Anh cũng biết, tôi vẫn còn nhiều lựa chọn tốt hơn."
"Ý của cô là. . . . . ." Hắn bị cô làm cho bối rối.
Cô nói lời xin lỗi: "Giữ gìn tấm thân thiếu nữ là để lấy chồng giàu có.". "Mà anh thì chưa có đủ tiền, tôi chỉ chọn thứ tốt nhất." Sau khi kinh ngạc anh ta chợt cảm thấy buồn cười.
Tuy rằng chuyện mua bán không thành công như mong đợi, anh cũng chỉ cảm thấy tiếc nuối chứ không hề tức giận.
“Cô có chắc chắn mình sẽ gả được vào gia đình giàu có không ?"
Uông Mỹ Lệ ưỡn ngực, "Đó là mong muốn duy nhất của tôi."
Anh ta cảm thấy rất ngạc nhiên, "Sau đó thì sao? Cô đã dự định lấy gì để đổi lại số tài sản sẽ có chưa?" Quyết tâm của cô thật đáng khâm phục!
"Tôi là người trẻ trung xinh đẹp. Tiền có thể mua được tất cả, kể cả người vợ hoàn hảo."
Anh ta lắc đầu , "Vậy còn tình cảm, sao cô có thể khiến cho anh ta yêu mình ? Trong khi anh ta là người rất giàu có "
Uông Mỹ Lệ liếc xéo hắn, "Yêu? Anh hai —— anh thật sự nghĩ rằng tất cả mọi cặp vợ chồng đều đến với nhau vì tình yêu sao?"
Anh cười ha ha. Cô gái này, thật là thú vị mà!
Vì nói về phương diện tình yêu, cho nên sau đó cả hai cũng nói chuyện thân thiết hơn