tiêm xong, tránh khóc một vòng, anh trở về phòng khám lấy chút đồ liền muốn đưa bọn họ về nhà, không biết lại ở lúc trở về có thể gặp Trần Hoa Nghiên.
Từ sau bữa cơm chiều ăn mừng lần đó, hai người bọn họ cũng chưa có hẹn ra ăn cơm lần nào nữa, thỉnh thoảng dựa vào mấy tin nhắn ngắn ngủn tới nói rõ tình trạng gần đây của hai người, nhưng lâu như vậy không gặp, Phương Lỗi dĩ nhiên muốn nhìn thấy cô, muốn cô, khát vọng ôm cô vào trong ngực, tùy ý hôn cô.
Nhưng mà anh biết rõ, công ty Phó Quân Quyền trở thành công ty số một số hai trong nước, toàn bộ bởi vì sự nghiêm khắc, tất cả các buổi huấn luyện đều không có thể vắng mặt, chỉ cần xuất tịch tỷ số không có đạt tới 90%, công ty sẽ tức thì khai trừ nghệ sĩ không hợp cách.
Không muốn làm cho Trần Hoa Nghiên quá mệt mỏi, nhưng anh muốn nhìn thấy cô trực tiếp chứ không phải thông qua ti vi hay phải dựa vào báo chí bốn phương, anh muốn nhìn thấy cô sống sờ sờ, cho nên không thể làm gì khác hơn là lùi lại vài việc khác ở thời điểm cô không biết, nhờ vào danh nghĩa Phó Quân Quyền, đến phòng huấn luyện nhìn cô.
Có đến vài lần nhìn cô chịu những thứ huấn luyện gian khổ kia, Phương Lỗi đều có kích động muốn xông vào dẫn cô đi, không để cho cô chịu những thứ huấn luyện khổ cực kia, nhưng ý chí trong mắt cô cho anh biết, cô cũng không có bởi vì những thứ huấn luyện gian khổ này mà lùi bước, ngược lại, chí chiến đấu cô càng cao.
Khi đó Trần Hoa Nghiên so bất cứ lúc nào càng có thể hấp dẫn ánh mắt người khác, để cho anh hiểu biết rõ ràng, anh thích người phụ nữ không phải núp sau lưng người đàn ông làm một Tiểu Hoa nhu nhược.
Vì thế Phương Lỗi kiềm chế xuống tất cả kích động, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết, ở tin tức hoặc trong điện thoại khích lệ cô.
Hôm nay anh nhớ là ngày cô phải đi tập huấn, lấy tính tình cô vô cùng nghiêm túc thì không thể nào cúp cua, cho nên anh nhất định là xin nghỉ, nhưng là tại sao cô xin nghỉ? Mà khó, được ngày nghỉ thì tại sao sẽ xuất hiện tại nơi này của anh?
Một Phương Lỗi Luôn luôn thông minh đột nhiên đầu óc ngắn lại, hoàn toàn không có biết rõ lý do cô xuất hiện ở nơi này.
Nhưng anh cũng không còn lãng phí thời gian suy nghĩ cái này, dù sao nhìn thấy cô, liền cả tinh thần anh cũng thoải mái, buồn bực mấy ngày nay không có thấy cô tất cả đều biến mất.
Nhưng mà bây giờ anh bị kẹp ở giữa em gái cùng người trong lòng, cái vấn đề khó khăn to lớn này anh có thể nói được là chưa bao giờ gặp, cho nên anh cũng không có cách nào giải quyết.
Thật may là ông trời khai ân thương hại anh, em rể của anh gọi điện, mà em gái nghe xong điện thoại của em rể lại cười, “Anh hai, Đường Sâm nói anh ấy sẽ tới cửa đón em, anh không cần trông nom chúng em, nhanh lên một chút mời bạn vào đi thôi.”
Phương Lỗi chưa từng có như hiên tại giờ khắc này cảm thấy người em rể này không có chán ghét như vậy, nhưng anh rất kiên trì phải chờ tới Đường Sâm tới nhận ba ngườimẹ con bọn họ anh mới đi vào.
Trần Hoa Nghiên không sao cả, bởi vì cô vội vàng trêu chọc đôi long phượng thai khả ái, không chút nào phát hiện người đàn ông sau lưng oán niệm càng ngày càng sâu.
Chỉ có Phương Từ Từ thấy tất cả ở trong mắt, thật ra thì khi cô nhìn thấy cặp mắt to kia của Trần Hoa Nghiên thì cô cũng đã nhận thấy được Trần Hoa Nghiên là thức ăn của anh.
Mà bây giờ Phương Lỗi luôn luôn thương yêu Bối Bối, lại có thể biết đố kỵ Bối Bối đoạt sự chú ý của Trần Hoa Nghiên, điều này thể hiện cái gì, người có mắt của cũng nhìn ra được, hơn nữa cô biết Phương Lỗi là nghiêm túc, cho nên càng thêm không cùng đi làm việc xấu rồi.
Em rể của Phương Lỗi rất nhanh đã tới, rất có thâm ý khác mà nhìn Trần Hoa Nghiên một cái xong ôm vợ con lên xe rời đi.
Nhìn xe nghênh ngang rời đi, Phương Lỗi thật vui mừng dẫn Trần Hoa Nghiên đi vào cánh cửa màu hồng mà cô xa cách đã lâu.
Hai người đã lâu không gặp mặt, Phương Lỗi đương nhiên có rất nhiều lời muốn nói cùng Trần Hoa Nghiên, muốn hỏi cô huấn luyện khổ cực hay không, có người khi dễ cô hay không, mặc dù những thứ này thật ra thì anh đều biết, nhưng anh chính là muốn chính tai nghe cô nói, thậm chí hy vọng cô biết làm nũng mà đối với anh nói huấn luyện rất vất vả, muốn anh dụ dỗ cô an ủi cô, nhưng anh biết cô nhất định sẽ cười nói với anh tuyệt không khổ cực.
Cô chính là người như vậy, chỉ biết tốt khoe xấu che, ban đầu nếu như không phải là anh ép buộc cô, cô cũng sẽ không nói ra chuyện bị buộc chụp hình khiêu dâm.
Chỉ là rất nhiều lời muốn nói muốn hỏi, trong khoảng thời gian ngắn, Phương Lỗi cư nhiên không biết phải bắt đầu nói từ đâu, không thể làm gì khác hơn là mời Trần Hoa Nghiên ngồi trên sofa, mà anh đi pha trà, cầm điểm tâm nhỏ đến.
Trần Hoa Nghiên nhìn bóng lưng anh có chút lạnh nhạt, trong lòng rất là khổ sở.
Nghĩ tưởng rằng cô đột nhiên tới chơi sẽ làm anh cảm thấy vui mừng, không ngờ anh không những một chút vui mừng cũng không có, ngược lại giống như là bị quấy rầy đến, cô có chút không xác định, chỉ là cô lại không muốn hiện tại trở về.
Mới vừa rồi khi Phương Lỗi ôm người phụ nữ, ôm đứa bé kia thật tình làm cô luống cuống, cho dù sau đó cô biết người phụ nữ kia là em gái của anh, nhưng cô không cách nào không suy nghĩ lung tung, nếu như lần sau cô gặp phải tình cảnh giống nhau, cô có thể tiếp nhận được hay không?
Cô vẫn tưởng rằng mình có thể tùy thời quay người ra đi, dù anh không mở miệng trước, mình liền cùng anh tình cảm mập mờ rồi cùng anh lui tới, nhưng cô đã đánh giá sự nhẫn nại bản thân quá cao rồi, cũng quá coi thường tầm quan trọng Phương Lỗi trong lòng cô.
Hôm nay Dương Tâm Nhụy nghỉ, Trần Hoa Nghiên đột nhiên cảm thấy bốn phía yên tĩnh quá đáng sợ, cô theo bản năng rời ghế sa lon, đi tới phòng giải khát tìm anh.
Nhìn bóng lưng Phương Lỗi bận rộn, một cỗ kích động không biết từ nơi nào tới thúc giục Trần Hoa Nghiên tiến lên, từ sau ôm lấy hông của anh, gương mặt chôn ở trên lưng của anh, làm cho thân thể anh cứng đờ. Mặc dù trong phòng khám trừ anh ra cùng với cô bên ngoài cũng không có những người khác, nhưng mà anh không hiểu lý do đột nhiên cô ôm lấy anh.
Chẳng lẽ cô lại muốn khóc sao? Cô lúc nào thì bị uất ức, bị người khi dễ, mà anh không biết sao?
Anh có chút nóng nảy, nhất thời không có chú ý tới nước nóng trên tay mình, sơ ý một chút, nước nóng đổ, dội đến mu bàn tay anh, cảm giác đau này anh có thể nhẫn nhịn chịu được, nhưng động tĩnh lớn như vậy làm cho cô ghé đầu qua tra xét.
Vừa thấy mu bàn tay Phương Lỗi nóng đỏ, Trần Hoa Nghiên sợ hết hồn, vội vàng lôi kéo anh đi xối nước lạnh, trong miệng còn lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Như thế nào, rất đau sao? Làm sao không cẩn thận như vậy, muốn đi gặp bác sĩ hay không?”
Tâm tư Phương Lỗi không có trên mu bàn tay bị thương, mặc dù nhiệt độ nước nóng pha trà cao, nhưng là anh chỉ bị bắn vào một phần nhỏ, phần lớn anh đều tránh được, cho nên đau đớn này không nghiêm trọng, hơn nữa xối qua nước lạnh đã đỡ hơn, anh càng không cảm thấy đau. Hiện tại tất cả phần lớn ý nghĩ của anh là thân thể hai người quá gần, cùng với từng câu lại từng câu khẩn trương lo lắng của cô.
Cho tới bây giờ Trần Hoa Nghiên sẽ không dùng thái độ này cùng nói chuyện với bạn bè cô, là anh nghĩ nhiều sao? Rốt cuộc cũng để cho anh được như nguyện, cô cũng thích anh?
Anh không có hỏi, chỉ là để tùy ý cô giúp mình xử lý chỗ bị phỏng. Ngâm một hồi lâu nước lạnh, thấy chỗ bị phỏng không có đỏ như vậy xong, Trần Hoa Nghiên lôi kéo anh, đem nướ