n hôn sâu, lưỡi cũng bị quấn lấy, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Cô mồ hôi nhễ nhại mở mắt ra, đập vào mắt là mình hoàn toàn trần trụi cùng người đàn ông kia ở một chỗ.
“Chịu một chút được không?” Hắn buông tha đôi môi bị hôn đỏ bừng, nhìn thẳng cặp mắt còn mang nghi hoặc, thấp giọng ôn nhu nói, đồng thời nâng đùi cô lên, thong thả mà lại kiên quyết xâm chiếm!
Đang lúc ngây người, đau đớn từ mật huyệt mềm mại so với lúc nãy còn dữ dội hơn, “nữ tính” tràn ra, kích thích toàn bộ dây thần kinh trên thân thể Niên Nhược Nhược.
“A!” Cô mở to mắt, trong đôi mắt đẹp đều là nước mắt thống khổ, đau đớn khó có thể tưởng tượng làm thân mình bé bỏng căng thẳng, cong lại như một cây cung, lửa nóng của hắn to lớn giống như một thanh dao sắc, đang một tấc một tấc thâm nhập vào thân thể của cô. Tuy rằng thong thả lại không chút do dự.
“Không cần…… Đau quá……” Nước mắt trong suốt thuận theo khóe mắt chảy xuống, cô hít thở, ngón tay nắm chặt hai cánh tay của hắn, xót thương cầu xin.
Trước đây, hắn vẫn thường hôn khắp người cô, sau đó đem đi tắm nước lạnh. Cô không phải không biết gì, ròng rã thời gian một năm nhẫn nại của hắn, trong mắt cô đều thấy, kinh hãi run sợ đoán hắn đại khái là muốn chờ cô sau khi tròn mười tám tuổi sẽ ăn cô luôn. Nhưng là thế nào cũng không nghĩ tới, một ngày thế này nhưng lại đến trước thời hạn mà không hề báo trước!
“Ngoan, đừng lộn xộn, một lúc sẽ ổn thôi.” Quan Chi Nghiên tóm lấy tay nhỏ bé của cô đặt ở trên gối, mắt hiện lên lo lắng hiếm thấy. Một bàn tay to khác nâng cao thắt lưng của cô, dương cương rắn chắc cùng bụng mềm mại bằng phẳng của cô gắt gao, chặt chẽ không hề có khe hở cũng cho cô nửa điểm lui.
Chương 7
Niên Nhược Nhược đi nhanh theo người hầu đến lầu hai đã nghe tiếng nói chuyện trong phòng, vừa vào cửa, Quan Thiên Lệ đã ở đó cùng Nhị lão gia đang trò chuyện, thấy cô tiến vào họ lập tức ngừng lại.
“Nhị lão gia, cô cô.” Cô lễ phép đứng lại nói, trong lòng lại vô cùng bất an.
“Nhược Nhược a, con giải thích cho ta biết, việc ngày hôm qua A Nghiên đưa con đến Ủy ban làm gì?” Nhị lão gia đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Có phải muốn cùng con đăng ký kết hôn không?”
“Vâng.” Cô thành thật gật đầu.
Thấy cô trả lời như vậy, sắc mặt Nhị lão gia đột nhiên biến đổi, liếc nhìn Quan Thiên Lệ cũng đang hướng ánh mắt về phía ông, lại tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao con lại bỏ chạy?”
“Con……” Cô muốn nói lại thôi, khó xử nắm chặt tay lại.
“Con không muốn cùng A Nghiên kết hôn sao?” Quan Thiên Lệ hiểu rõ vấn đề lên tiếng thay cô: “Con cảm thấy dù là gả cho A Nghiên vẫn là gả đến Quan gia, áp lực đều quá lớn, đúng không?”
Đúng vậy, người nhà Quan Gia xem thường cô, mà A Nghiên…… Không yêu cô.
Nhị lão gia thấy thế thở dài: “Hai năm trước A Nghiên muốn cùng con đính hôn, ta không biết nó tính thế nào, nhưng ta thời điểm đó thật sự là chịu không được sự bức bách của nó đã đồng ý, nay vật đổi sao dời, cũng không cần thiết phải ở cùng một chỗ với con. Con nói đúng hay không?”
Phải nha…… Niên Nhược Nhược yên lặng lắng nghe, ngực tắc nghẹn khó chịu muốn chết, bọn họ muốn bảo cô đi sao? Trước đây không ai hỏi qua cô có nguyện ý hay không, hiện tại cũng như vậy. Người nhà Quan gia thu nhận nuôi dưỡng cô, mọi quyết định liên quan đến cô họ đều cho là đương nhiên như vậy, cô chỉ có thể vì mang ơn mà hèn mọn đến mức ngay cả lời nói “không” cũng không thể thốt nên lời, thậm chí bây giờ đối với việc từ chối vẫn còn cảm động rơi nước mắt.
Vì sao mà rõ ràng Quan Chi Nghiên đối cô cũng như thế, ấy vậy mà từ trước tới nay cô lại không hề oán giận? Cô nghe lời hắn, chịu sự uy hiếp của hắn, vụng trộm nhỏ giọng oán giận nhiều lắm hai câu, tiếp theo lại tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục để hắn sai bảo.
Chẳng lẽ đây là cô một lòng chịu tổn thương, một lòng muốn bên cạnh hắn? Có lẽ, toàn bộ sự nhẫn nại và nhân nhượng đều là vì cô thương hắn sao?
Niên Nhược Nhược giật mình kinh ngạc , bị chính phát hiện của mình làm cho giật mình! Cô yêu Quan Chi Nghiên? Không thể nào, cô chỉ sợ hắn thôi.
Sợ sự bá đạo của hắn, hắn nói một cô không dám nói hai, e rằng vẫn là sợ hắn không yêu cô……
Trong lúc ruột gan rối bời, tâm tư vô cùng phập phồng lo sợ, Niên Nhược Nhược nghe được Quan Thiên Lệ còn nói: “Quan gia chúng ta cũng không muốn bị người khác vu cho tiếng xấu, sau khi giải trừ hôn ước, Quan gia giúp con trừ bỏ gánh nặng tiền học phí và tiền sinh hoạt, còn có thể cho con một số tiền lớn, điều kiện duy nhất là con phải rời khỏi nơi này về sau bất luận như thế nào cũng không liên quan gì đến A Nghiên, con hiểu được ý ta muốn nói gì mà, phải không?”
Nhìn trước mắt chính là cô gái tuổi còn nhỏ, Nhị lão gia liên tưởng tới tương lai sẽ có một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối xứng đôi với Quan Chi Nghiên, đám hỏi này đối với Quan gia và A Nghiên mà nói chỉ có lợi chứ không có bất kỳ tổn hại nào, nghĩ vậy lòng tràn đầy sung sướng.
Niên Nhược Nhược quan sát hai gương mặt trước mắt, trong đầu lại đột nhiên hiện lên vẻ mặt uy hiếp của Quan Chi Nghiên, chần chờ hồi lâu không thốt nên lời.
“Thừa dịp A Nghiên còn chưa trở về, chi bằng con rời khỏi đây hôm nay đi?” Quan Thiên Lệ nhiệt tình thúc giục rõ ràng.
“Con……” âm phát ra như tiếng muỗi kêu, cô cắn cắn môi dưới.
“Không phải sợ, mọi sự ở đây đều có chúng ta làm chủ cho con, ta an bài cho con rời khỏi đây, thì cũng cam đoan A Nghiên sẽ không tìm thấy con.” Quan Thiên Lệ lo lắng nói: “Cô đang nói chuyện với con đó!”
Hít sâu một hơi, Niên Nhược Nhược cố ấy dũng khí, cuối cùng khúm núm phun ra bốn chữ: “Con, con không dám.”
Không phải không thích, cũng không phải không muốn như vậy, mà là không dám.
Quan Thiên Lệ và Nhị lão gia không đoán trước được phải nhận được một đáp án như vậy, nhất thời có chút giật mình kinh ngạc, giây tiếp theo cả hai cùng đồng thanh hỏi: “Không dám?”
“Vâng, A Nghiên…… Anh ấy sẽ tức giận.” Niên Nhược Nhược chép chép cái miệng nhỏ nhắn, cung kính hướng Quan Thiên Lệ cùng Nhị lão gia cúi thấp mình xuống làm động tác vái chào nói: “Lão gia và cô cô là vì con, Nhược Nhược biết, nhưng là con rất sợ anh ấy tức giận, anh ấy nóng giận thật sự là rất khủng khiếp, con không thể đối mặt được…… con thực sự không dám.” Cô vừa nói, trong lòng cảm thấy xót xa hít mũi, sau đó lau nước mắt cúi đầu lui xuống.
Quan Thiên Lệ nghẹn họng nhìn trân trối vào cô gái dần biến mất ở cửa, nửa ngày sau mới kinh ngạc hỏi: “Nhị ca, A Nghiên tính tình không phải tốt lắm sao? Nha đầu kia thế nào sợ hắn thành ra như vậy?”
Tính tình A Nghiên ôn nhu, ngày hôm qua ra sức bảo vệ nha đầu kia tư thái xem ra hẳn là rất lo lắng cho nha đầu kia, nhưng cô làm sao có thể nói sợ hắn chứ? Nhị lão gia một chữ cũng không bật ra được khỏi họng.
Đứa con này, từ nhỏ đã không đoán được tâm ý của nó, hai tuổi dẫn nó đến Quan gia, cho nó một cuộc sống với điều kiện tốt nhất, khi lớn lên lại đưa nó vào học trường đại học tốt nhất, mọi thứ, cái gì cũng đều là tốt nhất, tuy nhiên không lúc nào thấy nó thật sự vui vẻ, chỉ có một lần duy nhất chính là hướng ta mở miệng, cũng chính là cái lần nó muốn gửi nuôi một bé gái mồ côi.
“Nhị ca,’ thượng hoa quốc tế ‘ Chu tiểu thư thực sự rất thích hợp, cũng tốt với A Nghiên lắm, Chu tiên sinh cũng có ý muốn cùng nhà chúng ta kết thân.” Quan Thiên L