i ngờ vực liếc xéo hắn, sau đó thử lấy tay khẽ cù bụng hắn.
Hắn quả nhiên bật cười.
Ha ha, thì ra nhà ngươi có máu buồn.
Tôi cười nham hiểm nhìn Vĩnh Kỳ, đổ nửa chai dầu lên bụng hắn. Này thì xoa dầu, này thì xoa dầu!
Ngón tay cố tình tấn công điểm yếu của hắn, khiến hắn cười muốn đứt hơi, nhưng lại nhất định không chịu mở miệng xin tha, cứ cười lăn lộn hết bên này sang bên kia, dùng đôi mắt sáng bừng nhìn tôi.
Ra sức tấn công suốt nửa tiếng đồng hồ, tôi thất thểu phát hiện ra nhược điểm này chẳng có tác dụng gì, hắn nhất quyết không chịu thốt ra mấy câu như : “Xin em đấy, anh chịu thua rồi, đừng cù nữa, anh sợ em rồi…”.
Tôi không thèm tấn công nữa, chẳng còn tý hứng thú nào, chán nản đứng dậy.
Hắn ngăn tôi lại, vô cùng hào hứng nói: “Chơi thêm một lúc nữa đi”.
Tôi đập luôn lên gáy hắn: “Ai thèm chơi với anh? Đi ngủ đi!”, rồi chạy ra tắt đèn, lên giường đi ngủ.
Vì Hà Vĩnh Kỳ, tôi còn có thêm một nhiệm vụ nữa, đó là chức năng báo thức.
Đúng sáu giờ sáng leo ra khỏi giường đánh răng rửa mặt, xem xét tình hình thời tiết trong ngày, lựa chọn một bộ đồ phù hợp cho tên lười vẫn đang ngủ say như chết trên giường. Hai hôm trước thời tiết đột nhiên trở lạnh, ai cũng mặc áo len, chỉ vì tôi lơ đãng để hắn tự chọn quần áo, rốt cuộc hắn mặc quần soóc đi học. Sau lần đó tôi hoàn toàn mất hết niềm tin vào khả năng học cách tự chăm sóc bản thân của hắn.
Làm xong những việc cần làm thì tôi cũng đã than thở về cái cuộc sống đại học thê thảm của mình được ít nhất sáu lần rồi. Tiếp đó là cầm thẻ tập thể dục của cả hai đứa đi xuống sân vận động.
Đúng thế, tên khốn này nói là hắn bị huyết áp thấp, buổi sáng không thể dậy chạy bộ được.
Tôi đành phải chạy bộ thay phần hắn.
Chạy thay người khác vốn là vi phạm nội quy nhà trường, chẳng biết hắn đá lông nheo với mấy cô nàng phụ trách quản lý của khoa Thể chất thế nào mà từ sau đó, tôi có thể thay hắn nộp thẻ thả phanh.
Chạy xong thì tiện đường đi mua cháo thịt và quẩy. Vừa bước vào phòng đã thấy hắn ngồi sừng sững bên bàn chờ đồ ăn.
Như thường lệ tôi lườm hắn một cái, đặt quẩy lên giữa bàn, đổ một nửa chỗ cháo vào bát của hắn. Tiếp đó đẩy bát đến trước mặt hắn, ra sức hình dung hắn là một con chó Pug to lớn cực kỳ đáng ghét nhưng vẫn bắt buộc phải cho nó ăn.
Húp liền mấy thìa cháo mới phát hiện người đối diện không hề động đậy, tôi liếc mắt nhìn hắn, thô lỗ hỏi: “Sao còn chưa ăn?”.
Hắn thản nhiên trả lời: “Em không lấy thìa cho anh”.
Tôi lườm hắn tóe khói, thấp giọng gầm lên: “Anh bị tàn tật à? Tự đi mà lấy!”.
Lúc này hắn mới chịu nhấc mông chạy đi lấy thìa.
Tiếp tục húp cháo ừng ực, thò tay lấy một cái quẩy, lại phát hiện hắn vẫn đờ ra như tượng.
“Sao không ăn đi? Anh bị thoái hóa đến mức không tự cầm được thìa à?”
Hắn nhìn thức ăn trên bàn, than thở: “Anh không muốn ăn quẩy, cũng không muốn ăn cháo”.
Kiềm chế, tôi cố gắng nhắc nhở bản thân phải hết sức kiềm chế.
Dù sao hất cả một bát cháo nóng hổi vào mặt bạn học cũng có phần quá đáng. Hơn nữa nếu người bạn học này là anh chàng đẹp trai người gặp người mê của trường thì chuyện lại càng rắc rối hơn.
“Xin hỏi… anh muốn ăn cái gì?”, tôi thở sâu một hơi, bình tĩnh cất tiếng.
Hắn nhìn tôi, có chút ngại ngùng trả lời: “Anh muốn ăn bánh bao nhân thịt với sữa đậu nành”.
Tôi cố gắng dùng ánh mắt dịu dàng hết mức nhìn hắn, nói rõ ràng từng chữ: “Nhưng hôm qua anh nói không muốn ăn bánh bao nhân thịt và sữa đậu nành, muốn ăn cháo thịt với quẩy”.
Bát cháo này tôi phải vòng ra tận căng tin dành cho nhân viên của trường để mua về đấy.
”Hôm qua quả thật là không muốn ăn.” Hắn khẽ thở dài, liếc tôi một cái: “Nhưng hôm nay lại thèm ăn”.
Vẻ mặt của tôi bây giờ nhất định đã bắt đầu đơ ra.
“Anh biết yêu cầu của anh là không nên, nhưng anh muốn nhắc em, hôm qua em đã đánh anh bị thương rồi, nếu hôm nay em lại đánh anh, chẳng sớm thì muộn anh sẽ bị em đánh chết mất thôi.” Hắn mỉm cười với tôi: “Em cũng biết là anh tuyệt đối không đánh trả em mà”.
Tôi lại hít một hơi thật sâu, gật đầu cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Thế thì phải cảm ơn anh rồi”.
“Đừng khách sáo.”
Mặc dù hất thẳng bát cháo nóng hổi lên mặt bạn học có chút quá đáng, nhưng vấn đề là, con người không thể lúc nào cũng lý trí như thế được – hơn nữa sau khoảng thời gian suy nghĩ, bát cháo cũng nguội đi không ít.
Ký túc xá vọng ra tiếng gào thảm thiết có phần khoa trương.
Tiết học đầu tiên, hai chúng tôi đến muộn. Thật hối hận đã hất cháo lên người hắn, bởi vì sau khi hắn toàn thân dính cháo, chính tôi lại phải giúp hắn tìm quần áo để thay – nhẽ ra nên dùng ghế hoặc điện thoại đập vào gáy hắn mới phải.
“Tại sao đến muộn?”, thầy giáo nhìn thấy Hà Vĩnh Kỳ thì như thể nhìn thấy cháu ruột, cười híp cả mắt, tất nhiên chẳng thèm hỏi nguyên do tại sao hắn đến muộn, cả tôi cũng an toàn chui vào lớp. Tan học, Hà Đông Bình – cán bộ kỉ luật của lớp mò đến hỏi lí do tại sao chúng tôi đến muộn.
Tôi lập tức chỉ tay về phía Vĩnh Kỳ: “Tại hắn!”.
Hà Vĩnh Kỳ cũng chỉ vào chính mình, cười xấu hổ: “Là tại mình”.
“Tại cậu à?”
“Lúc ăn sáng…”, câu nói chưa dứt đã bị cái huých tay của tôi ngăn lại.
Tôi cười hì hì với Hà Đông Bình: “Bởi vì Vĩnh Kỳ không chịu dậy, gọi thế nào cũng không được, mình đợi anh ấy nên cả hai cùng bị muộn”.
Hà Đông Bình gật đầu, cười nói: “Thì ra tại ngủ nướng, lần sau dậy sớm chút nhé. Vĩnh Kỳ, lần này thầy giáo không điểm danh, mình cũng bắt chước thầy, coi như không tính”.
Tôi mừng rỡ cảm ơn rối rít.
“Cảm ơn nhé.” Hà Vĩnh Kỳ phô ra nụ cười chết người nổi tiếng của mình: “Mình không dậy được, bởi vì tối qua…” Binh! Tôi lại lấy khuỷu tay thúc hắn, kèm theo một ánh mắt cảnh cáo.
Hà Đông Bình có vẻ rất thích thú được nói chuyện với Hà Vĩnh Kỳ, háo hức chờ hắn nói tiếp: “Tối qua làm sao cơ?”.
“Chẳng có gì.” Hắn rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn ngậm miệng, rất hợp tác mà lắc đầu.
Tôi thở phào một cái.
Suốt các tiết học buổi sáng là tiết mục quen thuộc: kẹo cao su ngủ gật. Tôi im lặng nhận lấy ba bức thư tình mà phái yếu viết cho Vĩnh Kỳ, nhét bừa vào hộp bút của hắn.
Bởi vì trong lúc ngủ hắn cứ không ngừng cọ cọ vào tôi nên tôi đã cho hắn sáu cú đấm, trong đó có bốn cú làm hắn bừng tỉnh. Hắn mở mắt nhìn tôi, chớp chớp vài cái, nhe răng ra cười, rồi lại tiếp tục gục xuống bàn.
Buổi trưa, tôi lao đến căng tin mua cơm cho hắn. Hôm nay là thứ bảy, có món trứng cá kho tàu mà hắn đã chỉ đích danh.
Kết quả, tôi không mua được.
Tôi ôm hộp cơm không có trứng cá kho tàu khổ sở đứng giữa căng tin. Vốn định dùng món đó hối lộ để hắn không nhắc đến cú đấm tối qua và bát cháo sáng nay nữa.
“Này… có phải cậu muốn ăn trứng cá kho tàu không?”, một cô gái đứng kế bên bỗng nhỏ giọng hỏi.
Tôi đưa mắt nhìn cô ta.
“Mình… mình… mình…”, cô ta nuốt nước miếng: “Mình mua hai phần, xin hỏi…”.
“Tôi biết bạn định hỏi gì.” Tôi lạnh lùng nói: “Thứ nhất, tôi là em kết nghĩa c