80s toys - Atari. I still have
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo-full

trường có người theo đuổi anh con à?”

“Vâng. Ai bảo anh ấy trêu hoa ghẹo nguyệt cơ? Mẹ, mẹ phải bảo dì với chú dạy dỗ anh ấy một trận mới được. Con nói, anh ấy không chịu nghe.”

“Vĩnh Kỳ rất ngoan, sao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được? Con ăn nói cho cẩn thận.” Chẳng ngờ mẹ lại mắng tôi: “Con gái thời nay thoáng quá! Vĩnh Kỳ ngây thơ lắm, con phải trông chừng anh cho tốt, đừng để mấy đứa con gái đó làm hư anh. Nghe cho kỹ, phải ở bên cạnh anh nhiều hơn, không được để người ngoài bắt nạt anh. Nếu Vĩnh Kỳ bị người ta làm hư, mẹ sẽ hỏi tội một mình con!”.

“Mẹ…”, tôi đau khổ rên rỉ.

Nếu con bị hắn bắt nạt thì làm sao?

Mỗi ngày hắn đều bám dính con như miếng kẹo cao su có độ kết dính tuyệt đối rồi, còn phải ở bên cạnh hắn nhiều đến mức nào nữa?

“Được rồi, gọi Vĩnh Kỳ ra nghe điện thoại.”

Tôi đặt ống nghe xuống, quay ra vỗ vai con người đang ngồi bên cạnh nghe nhạc: “Mẹ tôi bảo ra nghe điện thoại. Nhóc con, biết điều chút, đừng có nói linh tinh”. Tôi hạ giọng cảnh cáo.

Hắn nhấc máy lên: “A lô, bác ạ?”.

“Ừ, Vĩnh Kỳ, ở đó có thoải mái không?”, giọng nói của mẹ tôi đột nhiên nhẹ nhàng hết sức: “Có nhớ bác không? Ở cùng Đồng Đồng có vui không?”. Tôi nghe mà toàn thân run rẩy, da gà nổi đầy người.

“Rất tốt ạ. Bác ơi, Vĩnh Kỳ rất nhớ bác, hè này con sẽ đến thăm bác, lúc đó con muốn được ăn món gà kho tàu bác làm.”

Tôi đứng sau véo thật mạnh vào tay hắn. Tên đáng ghét, lại dám cả gan đòi về nhà tôi chơi hè?

“Được rồi, bác đợi con đấy. Bữa nào bác cũng làm đồ ăn ngon cho Vĩnh Kỳ.” Mẹ tôi đồng ý ngay: “Vĩnh Kỳ, nghe lời bác, con vẫn còn nhỏ, việc học quan trọng, không được quá thân mật với các cô gái. Phải ở bên Đồng Đồng nhiều hơn, đừng chơi với mấy người không ra gì. Coi như bác nhờ con trông nom Đồng Đồng, tốt nhất là hai đứa bám nhau như hình với bóng, một bước cũng không rời càng tốt”.

Nghe giọng nói lanh lảnh của mẹ, tôi chỉ muốn khóc thét lên.

Hà Vĩnh Kỳ lớn tiếng đáp lại: “Vâng, con nhất định sẽ hết lòng trông nom Đồng Đồng. Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc Đồng Đồng thật tốt, tuyệt đối sẽ như hình với bóng, nửa bước không rời”.

Cúp máy xong, hắn quay lại nhìn tôi, lúc này đang đần mặt ra, nở một nụ cười đắc ý.

“Từ hôm nay trở đi, em rời đi một bước cũng phải báo cáo với anh. Đây là yêu cầu của bác.”

Tôi trừng mắt với hắn, rành rọt thốt ra từng chữ: “Từ hôm nay trở đi, anh tự đi mua cơm, tự rửa bát, tự giặt đồ, mỗi sáng tự chuẩn bị giáo trình, mỗi tối tự đi xí chỗ ngồi trong phòng tự học”.

Hắn lập tức đổi giọng, cười hì hì: “Đừng thế mà. Em xem, anh không nói lời nào bất lợi cho em cả”.

“Hừ!” Tôi quay đi, hằn học lườm bức tường.

“Đừng giận mà.” Hắn tiến lại chạm vào vai tôi: “Bài tập vật lý làm xong chưa?”

“Tự làm đi.”

“Anh không biết làm.”

“Không biết thì đọc sách, suốt ngày chép bài người khác, anh không thấy xấu hổ à?”

“Nếu mai anh không có bài tập để nộp sẽ bị đuổi ra khỏi lớp, lúc ấy em cũng sẽ bị mất mặt. Mất mặt cũng chẳng sao, nhưng nếu kết quả trên lớp quá kém, không được thi cuối kỳ thì sẽ phải học lại. Anh phải học lại cũng được đi, nhưng bác và mẹ sẽ hỏi tội em. Tệ nhất là, cho dù bác không bắt em phải học lại cùng anh thì chí ít họ cũng sẽ bắt em kèm cặp anh mỗi ngày.”

“Anh…”

Da mặt con người này còn dày hơn mặt tường. Tôi thô lỗ vứt vở bài tập về phía hắn.

Hắn chộp được ngay, reo lên một tiếng, lập tức vui vẻ chép đáp án.

Cuộc sống đại học gồm bốn năm, mỗi năm có hai học kỳ, mỗi học kỳ trung bình là năm tháng.

Ngay từ tháng đầu tiên của học kỳ đầu tiên của năm đầu tiên, toàn trường đều biết chàng Hoàng tử ngựa trắng (thực tế là Hoàng tử não trắng) Hà Vĩnh Kỳ có một người giám hộ cực kỳ ngang ngược, chuyên quyền.

Từ lúc nào tôi trở thành kẻ ngang ngược chuyên quyền cơ chứ? Thật là khóc không ra nước mắt.

“Vĩnh Kỳ, cậu cao thế này, tham gia đội bóng rổ của khoa được không?”

“Cái này…” Vĩnh Kỳ liếc mắt nhìn tôi: “Đợi mình bàn bạc với em mình đã. Em này…”.

“Gọi tên họ đầy đủ.” Tôi vẫn tiếp tục múa bút làm bài, không thèm liếc lên lấy một cái, thẳng thừng cắt đứt lời hắn.

“Ừ, Đồng Đồng…”

Chiếc bút bi lập tức bay vèo về phía hắn, đập thẳng trán. Tôi ngẩng đầu, đang chuẩn bị lên giọng dạy bảo hắn lần thứ trăm vạn rằng, không được dùng thứ giọng ghê tởm ấy gọi tôi là Đồng Đồng, thì đột nhiên phát hiện chín mươi phần trăm số người trong giảng đường đang kinh ngạc nhìn tôi.

Một đàn anh trên chúng tôi một khóa quan tâm hỏi: “Vĩnh Kỳ, em có sao không, có trúng mắt không?”, anh ta quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt không hài lòng.

Trong chớp mắt, tôi trở thành tầng lớp địa chủ chuyên áp bức bóc lột dân thường vô tội.

“Không sao, em quen rồi, cậu ấy tính khí nóng nảy nhưng không có ác ý gì đâu.” Hắn thản nhiên đổ thêm dầu vào lửa, còn làm bộ rộng lượng hỏi tôi: “Thiếu Đồng, anh muốn tham gia đội bóng rổ, em thấy…”.

“Tùy! Đừng có hỏi tôi”, tôi thô lỗ đáp lại, cúi đầu hấp tấp thu dọn sách vở trên bàn.

“Đồng Đồng, em đi đâu thế?”

“Anh quản được chắc?”, tôi đốp lại, phóng thẳng ra khỏi phòng học. Những ánh mắt sắc như dao cạo bị chặn phía sau cánh cửa.

Khốn nạn! Sao lại thành thế này? Tôi ném cặp lên cỏ, ngồi bệt xuống.

Rõ ràng tôi mới chính là người chịu thiệt thòi, bị bắt làm trợ lý, bảo mẫu, vệ sĩ của hắn đã đành, còn phải kiêm luôn chức năng của hàng loạt đồ điện dân dụng tiên tiến như máy giặt, máy gọi cơm, máy rửa bát, máy chống phá hẹn hò.

Tại sao cả trường đều cho rằng hắn mới là người bị bắt nạt?

Cũng chỉ là đôi lúc không nhịn được đấm hắn vài cái, thi thoảng lấy sách đập vào gáy hắn mấy phát thôi mà.

E là chỉ có những vì sao trên trời mới thấu hiểu được nỗi đau khổ của tôi. Tôi ngẩng đầu, phát hiện đêm nay trên trời chẳng có nổi một vì sao. Đúng là xui không để đâu cho hết. Tôi thở dài ngao ngán, nằm duỗi trên nền cỏ, gối đầu lên hai cánh tay.

Cho dù không có ngôi sao nào thì cũng có thể yên tĩnh một chút, ít ra là miếng kẹo cao su đó không có ở đây. Tôi tự an ủi mình.

“Đồng Đồng…”, âm thanh nhè nhẹ như tiếng quỷ gọi hồn chợt vang lên bên tai, trước mắt xuất hiện một đôi giày quen thuộc.

Đương nhiên là quen rồi, sáng nào tôi chẳng tự tay lau chùi nó cơ chứ.

Tôi ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn hắn: “Anh tới đây làm gì? Đi chỗ khác chơi!”.

Vĩnh Kỳ trước giờ đã lần nào tuân thủ câu cảnh cáo “đi chỗ khác chơi” của tôi? Lần này cũng không ngoại lệ, hắn ngồi xuống bên cạnh, quan sát vẻ mặt tôi: “Giận rồi à?”.

“Đừng có lắm chuyện.”

“Bác muốn anh…”

“Im mồm! Đừng có lôi mẹ ra dọa tôi.”

“Anh quan tâm đến em thôi mà.”

“Quan tâm đến tôi? Hừ, anh rắp tâm hãm hại tôi thì có.”

“Không phải.” Hắn lắc đầu nguầy nguậy: “Anh thề chưa từng có ý nghĩ đó. Em là em kết nghĩa của anh, bạn tốt nhất của anh, sao anh lại hại em được?”.

Ai cũng có thể bị lừa gạt bởi diễn xuất tuyệt vời của hắn, trừ tôi ra.

Tôi lập tức đứng dậy, cầm cặp bỏ đi. Hắn cũng bật dậy, ngăn tôi lại.

“Đừng đi, chúng ta còn chưa h
<<123456 ... 45>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Tiểu thuyết Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa-full
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
919/6997
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet