XtGem Forum catalog
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full

a trường trung học bình thường không biết thấp hơn bao nhiêu lần, nếu chỉ dựa vào tự học thì hiệu quả rất thấp. Vì yêu quý sự nỗ lực và cố chấp của con gái, ông Đồ liền tới trước cửa hiệu sách Tân Hoa, kéo một cậu sinh viên đại học về ôn luyện cho cô.

Thời đó, sinh viên dạy thêm có mốt đi tìm việc như vậy. Dắt chiếc xe đạp cũ đợi trước cửa nhà sách, ôm bảng điểm, thẻ sinh viên, giấy khen, bằng khen các loại, trên ghi đông xe đạp treo một tấm biển bằng bìa các tông viết “đại học XXX, dạy kèm Toán, Lý, Hóa cho học sinh cấp ba”, vân vân.

Lục Trình Vũ đang độ tuổi hai mươi, môi đỏ răng trắng, nổi bật giữa đám đông như một cây bạch dương nhỏ vừa nhú lá non.

Đương nhiên, ông Đồ cũng không nông cạn như vậy, thoạt tiên ông chú ý tới chiếc xe đạp cà tàng bên cạnh cậu thanh niên này, sau đó là cách ăn mặc của cậu ta, sạch sẽ, gọn gàng. Xung quanh tấp nập người qua kẻ lại, nhưng cậu ta vẫn cầm quyển sách chuyên ngành ngồi trên bậc thềm đọc miệt mài, vẻ mặt điềm nhiên, phảng phất chút khí chất thân phàm giữa chợ lòng thanh tịnh. Cuối cùng ông nhìn tên trường viết trên tấm bìa giấy, duyệt, chính là cậu ta.

Ông Đồ đưa cậu gia sư đến trước cửa nhà, chàng trai đưa tay về phía Đồ Nhiễm nói:

- Chào em, anh là Lục Trình Vũ.

Ông Đồ vội vàng đế thêm:

- Đây là thầy Lục, sinh viên giỏi trường Đồng Tế.

Mười bảy tuổi, Đồ Nhiễm vẫn còn là cô gái đang vùng vẫy trong giai đoạn thanh xuân nhiều phiền muộn, hormone dồi dào, ở trường người cô tiếp xúc đa phần đều là con gái, vì thế suy nghĩ vô cùng phong phú, lúc thì nghĩ tuổi tác không chênh nhau là mấy mà mình chẳng tài giỏi bằng một nửa người ta, lúc thì thấy đối phương làm việc điềm tĩnh, lại oán trách bản thân lóng ngóng, vụng về, không biết ăn nói… Sau đó nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi càng khiến tâm tư rối loạn, cuối cùng đành đỏ mặt cúi đầu trước cửa, quên cả chào thầy.

Khi mới gặp nhau, không khí có phần kỳ quặc, sau đó cũng chẳng tốt hơn là bao.

Đó là chuỗi ngày u ám nhất trong thời kỳ trưởng thành của Đồ Nhiễm, cũng là trải nghiệm khó chịu và không có chút cảm giác thành công nào nhất trong cuộc đời Lục Trình Vũ. Mỗi lần học mà không làm được bài, hoặc không lĩnh hội được cách giảng giải của chàng gia sư trẻ, Đồ Nhiễm lại chán chường, ủ dột, thoạt tiên là không nén được tiếng khóc thút thít, tới khi nhìn thấy vẻ mặt lúng túng, bối rối lại sợ hãi muôn phần của đối phương, cô nàng không kìm chế được mà òa lên khóc.

Khóc xong, cô lại cắm mặt vào quyển sách, cứ quanh đi quẩn lại, ngày nào cũng thế.

Cô học rất khổ sở, anh dạy cũng chật vật.

May mà nỗ lực không uổng công, khổ cực rồi cũng qua, Đồ Nhiễm thi đỗ vào một chuyên ngành hạng hai của một trường đại học hạng hai. Sau bữa tiệc cảm ơn, hai thầy trò cũng chia tay từ đó. Chính trong ngày hôm đó, bước ra khỏi nhà họ Đồ, Lục Trình Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm phía trên, cảm thấy mình như vừa sống lại.


Chương 2: Ai gặp ai mới là xui xẻo
Sắp đến ngày xuất ngoại, Lục Trình Vũ sắp xếp kín mít lịch trình của mấy ngày cuối cùng, trong đó anh tranh thủ thời gian cùng Đồ Nhiễm đi khám thai. Trên màn hình, hạt đậu kia đã to ra, bên cạnh có thêm hai đốm sáng, một trên một dưới, như hai bàn tay đang không ngừng khua khoắng, hoạt bát, sinh động, khiến người ta không thể không chấp nhận hiện thực.

Còn mấy ngày nữa là tới ngày mời khách khứa uống rượu mừng.

Vốn không định tổ chức lễ cưới, nhưng bố Lục Trình Vũ đã nói:

- Bố chỉ có một đứa con trai là con, kết hôn là chuyện đại sự, đâu thể âm thầm, lén lút được, con nói không có thời gian, sợ phiền phức, vậy thì làm đơn giản thôi, chỉ mời mấy người họ hàng, bạn bè bình thường hay qua lại là được.

Phía nhà gái lại chẳng có khách khứa gì, sức khỏe Đồ Nhiễm không thích hợp, lại ngại đi rêu rao nên chỉ mời người nhà và bạn bè thân. Phía Lục Trình Vũ lại có vài vị tai to mặt lớn, nếu đã tổ chức tiệc thì không thể không thông báo cho giáo sư hướng dẫn. Ông cụ đã già không tới được, nhưng lãnh đạo, đồng nghiệp, đồng môn trong viện đều biết, trừ những người nghỉ hưu và những người phải trực, còn lại đều lũ lượt kéo tới, lại thêm người quen của ông Lục, miễn cưỡng cũng được năm chục bàn.

Dù là tháng Ba, mùa xuân, nhưng mặt Đồ Nhiễm bị trát một lớp phấn dày bự, mặc chiếc váy trắng rườm rà đứng giữa đám người cũng nóng toát mồ hôi. Tâm tình vốn đang phiền muộn, ai dè vừa nhìn thấy nguyên một đám nhân vật khiến ngành y tế có khả năng trở nên hủ bại này, tinh thần cô tức thì sảng khoái, lập tức tính toán xem làm thế nào có thể kết thân với họ.

Chu Tiểu Toàn là phù dâu, phụ trách giúp cô nâng cái đuôi váy dài thượt phía sau, vì thế liền bị cô lôi đi khắp hội trường. Cô nàng không nhịn được kêu ca:

- Chả thấy cô dâu nào trơ trẽn như cậu cả, cậu không thể tỏ ra thẹn thùng, e lệ được một tẹo à?

Đồ Nhiễm đứng đó, văn chương chiến đấu việc nước phê bình[1">:

[1"> Câu thơ trong bài Thấm viên xuân – Trường Sa của Mao Trạch Đông, ý chỉ sự hào hùng.

- Cậu nhìn mấy người này xem, mình chẳng tội gì phải tỏ ra e lệ trước mặt đồng nhân dân tệ cả.

Đang nói, thấy ông Lục vẫy tay liên tiếp về phía này, cô vội chạy tới, ông bố chồng nhét vào tay cô một đống bao lì xì đỏ:

- Con bảo ai cất đi, lát nữa tàn tiệc thì ghi lại tên và số tiền trong phong bì, viết ra giấy cho bố là được.

Đồ Nhiễm ngoài mặt tỏ vẻ thản nhiên, nhưng khi ông Lục vừa quay đi đã bảo ngay với Chu Tiểu Toàn:

- Nóng quá đi mất, vào phòng nghỉ dặm lại phấn với mình đi.

Dù thế nào cũng không thể nhịn nổi nữa, đi đếm tiền thôi.

Phía bên kia, Lục Trình Vũ cảm thấy mình tất bật như một con lừa.

Tại sao lại nói là con lừa? Là bởi vì con lừa lúc xay thóc sẽ bị bịt mắt lại, trên đầu treo một củ cà rốt to bự để dụ nó. Lục Trình Vũ thực sự cảm thấy mình bị một điều gì đó bịt mắt, cứ thế tất bật đâm đầu vào giai đoạn bận rộn nhất của đời người, chỉ có điều củ cà rốt lủng lẳng cạnh mõm lại chẳng hấp dẫn là bao.

Lúc này anh đang đứng đợi ở cửa khách sạn, vì bận quá nên quên cả nhẫn cưới, nghe MC nói lát nữa cô dâu – chú rể phải trao nhẫn cưới mới cuống quýt nhờ một người anh em tiện đường đi mua về.

Lôi Viễn cuống cuồng nhảy từ trên xe xuống, xông đến trước mặt anh rống lên:

- Tới đây, tới đây. – Vừa nói vừa nhét hai cái hộp nhung màu đỏ vào tay anh. – Nhẫn và hóa đơn ở cả trong này.

Lục Trình Vũ mở cái hộp ra nhìn:

- To rồi, sao nhẫn nữ lại to bằng nhẫn nam thế này.

Lôi Viễn cởi áo vest, nới lỏng cà vạt, hai tay chống nạnh, thở hồng hộc:

- Tôi vừa xuống máy bay đã bị cậu sai đi làm chân chạy vặt, mẹ, nhà cậu bớt tỏ vẻ thôi. May mà tôi thông minh, cố tình chọn cái rộng một tí, vợ cậu đến cả ảnh tôi còn chưa được nhìn, ai biết béo gầy, cao thấp thế nào, hỏi đeo số bao nhiêu cậu cũng không biết, rộng vẫn hơn là chật, đừng để đến lúc đó rồi đeo mãi không vào. – Anh ta lôi xềnh xệch Lục Trình Vũ vào bên trong. – Mau, đưa tôi đi xem, là la hay là ngựa thì cũng phải cho xuất đầu lộ diện chứ hả?

Lục Trình Vũ hỏi hết người này đến người khác mới biết cô dâu đang trang điểm lại trong phòng nghỉ.

Thấy anh chạy đôn chạy đáo tìm vợ, Lôi Viễn cười cười liếc anh một cái:

- Sao, đẹp không?

- Cũng được.

Biết Lục Trình Vũ từ trước tới giờ v
<<1 ... 7891011 ... 102>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Tiểu thuyết Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa-full
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
1784/7862
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet