con trai ông lúc trước vẫn đi trợ giúp cứu nạn từ miệng của một cô gái không hề quen biết trên truyền hình, đã vậy cô gái này còn là con dâu tương lai của ông. Loại cảm giác này, nếu chỉ dùng hai từ “khiếp sợ” thì không đủ để hình dung.
Ngoài cảm giác kinh ngạc sửng sốt, thì ông lại cảm thấy tiếc nuối và bất đắc dĩ nhiều hơn. Tiếc nuối vì mình không tham gia vào quyết định quan trọng trong cuộc đời của con trai mình, l\q/d bất đắc dĩ và thằng nhóc thối này chỉ thích cái gì cũng dấu trong lòng, quen biết một cô gái ưu tú như vậy cũng không nói với người trong nhà!
Nhìn ánh mắt khát vọng muốn nghe chuyện bát quái của mọi người trong nhà, Long Tuyền đành phải nói qua chuyến du lịch của anh và Lâm Lung, việc cứu nạn, hơn nữa còn nói rõ: l2qd “Lúc trước chưa nói chuyện này là bởi vì con không chắc chắn có thể theo đuổi cô ấy được. Nếu không thành công thì cũng không cần nói, tránh để mọi người không vui.”
“Hai người ở khu vực gặp nạn gần năm ngày?!” Lưu Điền kinh ngạc không biết nên nói gì cho phải. Long Tuyền ở lại Giang Đô Yển để cứu viện thì không phải chuyện lạ gì, đó là vì ý thức trách nhiệm vì dân phục vụ. l0q4d Thế nhưng thật không nghĩ đến người đẹp làm trong lĩnh vực nghệ thuật này có thể hiến thân cùng em trai anh! Nếu vậy phải là bạn bè thân quen, tình cảm không tệ mới làm được chứ?
Đang suy nghĩ, mẹ Long nói thẳng ra nghi vấn của mọi người: “Con quen cô bé này khi nào? Sao không thấy có tin tức gì vậy?”
Long Tuyền ngồi thẳng, bình thản giải thích: “Dì giới thiệu, chính là người đầu tiên đi xem mắt, là cô giáo đàn tranh cổ kia. Con vốn cho rằng bản thân mình và cô ấy không thể phát triển, l9q6d nhưng đầu năm nay lại gặp được ở tỉnh khác, ở chung mấy ngày cảm thấy cũng không tệ, đáng giá để quen biết nên thử theo đuổi.”
“À… Là cô ấy?!” Mẹ Long ngẩn ra, nhất thời nhớ lại những đánh giá “nũng nịu, không có việc làm” của mình thì nghĩ thầm, vòng một vòng lớn thì ra vẫn là cô bé này.
Thật ra thì ấn tượng đầu tiên của mẹ Long với Lâm Lung không thể nói là tốt. Bà cảm thấy trình độ học vấn, nghề nghiệp của cô gái này không có cái nào là xứng với con trai bảo bối của bà. l8q/d Nhưng lúc nãy khi xem tin tức phỏng vấn lại cảm thấy cô bé này rất ưu tú. Gảy đàn tỳ bà có hay hay không thì bà không biết, nhưng ít nhất cô gái này có thể tự đàn tự hát rất ưu nhã trôi chảy, khi đứng trước ống kính không chỉ nói năng rõ ràng mạch lạc mà còn rất thoả đáng, khó được nhất là cô gái này có thể khiến cho thằng nhóc chết tiệt lâu nay không tìm được bạn gái, hoặc là nói tránh tìm bạn gái kia bắt đầu chủ động nói chuyện yêu đương!
“Là cô ấy.” Long Tuyền gật đầu một cái, sau đó lại hỏi một lần nữa: “Con muốn giới thiệu chính thức cô ấy để mọi người biết, có được không?”
“Được! Dĩ nhiên được!” Long Chính Hoa vội vàng đáp lại: “Chúng ta trông mong ngày này không biết đã bao nhiêu năm! Sớm đưa về, sớm xác định, chớ mè nheo.”
Mẹ Long lấy lại tinh thần vội xen vào nói: “Đúng đúng! Nhanh chóng đưa về! Con xem muốn mời cô ấy về nhà ăn cơm hay là đến cửa hàng?”
Sau khi dò xét gia cảnh và sở thích của Lâm Lung, người một nhà bắt đầu nóng lòng kích động thảo luận việc gặp mặt, từ quán ăn đến danh sách món ăn, thậm chí là nên mặc quần áo như nào. Dần dần, Long Tuyền không thể nói chen vào một câu, anh đành im lặng nhướn mi, sau đó im hơi lặng tiếng rút lui khỏi phòng khách, thuận lợi trốn vào phòng dành cho khách.
Khoá trái cửa phòng xong, Long Tuyền đi về phía đầu giường ngồi xuống. Anh lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gửi một tin nhắn: “Đã ngủ chưa?” Anh không dám gọi điện thoại, sợ quấy rầy Lâm Lung nghỉ ngơi.
Một lát sau, cô trả lời: “Chưa, không ngủ được. Mới vừa rồi lại lung lay, anh có cảm thấy không?”
Đọc được tin nhắn này, trong lòng Long Tuyền nhất thời “lộp bộp” một tiếng. Quả thật vài phút trước có dư chấn, lúc đó anh đang ở tầng một nên cảm giác không rõ ràng, cũng không lo lắng vấn đề an toàn, nhưng Lâm Lung…
Nghĩ tới đây, đồng chí Trung tá lập tức gọi điện thoại cho cô.
Lâm Lung cười hì hì trả lời anh: “Cũng không quá sợ hãi, em để nước suối và lương khô trong nhà vệ sinh rồi, không sợ bị chôn.”
“Ồ, yên tâm đi, nếu như thực sự bị chôn thì anh sẽ là người đầu tiên chạy tới cứu em.” Long Tuyền cũng khẽ cười một tiếng, nói một câu tâm tình không tính là lãng mạn. Anh lại hỏi: “Nếu không sợ dư chấn thì tại sao không ngủ được?”
“Chính là nằm trên giường lại không buồn ngủ.” Lâm Lung trả lời đơn giản. Chần chờ trong chốc lát, cô muốn nói với Long Tuyền cảm nhận chân thật nhất từ tận đáy lòng mình, lại không muốn làm mọi chuyện thêm phức tạp tăng thêm gánh nặng cho anh. Nhưng xét thấy người bạn trai của mình là một quân nhân đặc chủng ưu tú, theo lý thuyết thì tố chất tâm lý hẳn là vô cùng mạnh mẽ, nên cuối cùng Lâm Lung vẫn thành thật nói: “Em vừa nhắm mắt thì nhìn thấy Nhạc Thiên, nhìn thấy cậu bé nói cười lý tưởng trong tương lai muốn làm thầy giáo, thấy cậu bé đồng ý với em sẽ học tập tốt, cuối cùng là gương mặt xám trắng…. Em, em cảm thấy hơi khó chịu, đứa bé tốt biết bao, thật đáng tiếc…”
Nghe thấy giọng nói đè nén của Lâm Lung, sắc mặt Long Tuyền bỗng trở nên nặng nề, trong mắt anh tràn ngập lo lắng, rồi lại cố ý thả chậm tốc độ và nhẹ giọng an ủi: “Cậu bé… đã đi rồi, đây là chuyện không thể thay đổi, cần phải nghĩ thông suốt, chúc phúc cho cậu bé. Có cần anh ở bên cạnh em không? Anh có thể tới đó ngay lập tức.”
“Không được, nam nữ độc thân sao có thể ở chung một phòng?” Lâm Lung cười cười, sau đó cố gắng thả lỏng giọng nói của mình: “Em không sao, người nhát gan khi xem phim kinh dị cũng gặp ác mộng hai ngày đấy. Lần đầu tiếp xúc trực tiếp với nhiều người tử vong như vậy nhất định sẽ bị ảnh hưởng, khó có khi yết ớt một phen, khoảng hai ngày nữa là tốt thôi.”
Sau khi nói rõ tâm tình của mình lúc này với anh, Lâm Lung bỗng cảm thấy như nhổ ra được một ngụm khí bẩn, cả người trở nên nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.
“Ừ, lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như vậy thì gặp phải ác mộng, sau một khoảng thời gian mới từ từ tốt lên. Chỉ cần tìm được chuyện quan trọng hơn để làm thì sẽ không còn quan tâm đến kích thích lúc trước bản thân gặp phải nữa.” Long Tuyền dùng chính bản thân mình làm ví dụ thực tế, hàm hồ tìm từ ngữ che giấu tình hình lúc đó không chỉ đơn giản đối diện trực tiếp với tử vong của người khác, mà là tự tay đoạt tính mạng của họ.
“Em sẽ bận rộn.” Lâm Lung bắt đầu đếm ngón tay nói cho Long Tuyền biết kế hoạch của mình: “Sáng sớm ngày mai đến trung tâm tâm lý tại Hoa Tây tìm giáo sư cố vấn, sau đó đến hồ sen mua bút, giấy vẽ, đất sét, đồ chơi trí tuệ đưa đến cho các bạn nhỏ trong bệnh viện. Ý định của em là làm tình nguyện viên dạy chúng ca hát, vẽ tranh, đánh đàn… để giúp bọn chúng có thể tìm được sở trường mà mình cảm thấy hứng thú, dùng đồ dùng học tập để tạo thành lực chống đỡ mới trong cuộc sống để chúng có thể thoát khỏi cảm xúc của mình, xác định được phương hướng và mục tiêu của bản thân. Ừm, em còn phải về nhà an ủi cha mẹ…”
“Ừ, kế hoạch này không tệ, rất phong phú, rất có ý nghĩa. Ngày mai anh đi với em.” Long Tuyền cười khẽ, quả nhiên anh đã không nhìn lầm người, cô bé này không cần anh quá mức lo lắng, tự bản thân cô có thể vượt qua ngăn cách thoát khỏi lo sợ.