“Nhưng anh đứng ở hướng gió mà! Hắt xì!” Lâm Lung nhớ rõ cô ngồi dựa lưng vào cửa sổ.
Long Tuyền nhìn Lâm Lung không ngừng nhảy mũi vô cùng đáng thương, tiếp tục mỉm cười nói: “Không sai, nhưng không thể trông cậy vào ngọn gió nhẹ được thổi vào từ nửa cánh cửa sổ sẽ có hiệu quả như gió từ quạt máy, có đúng không?”
“Anh cũng không thể luôn nhắm mắt nín thở! Sao có thể có sự khác biệt lớn như vậy?!” Lâm Lung nhất quyết không tha tiếp tục truy vấn.
“Trước khi tôi mở miệng thì đúng là như vậy.” Long Tuyền kiên nhẫn giải thích nghi vấn cho cô, lại thuận tiện bổ sung: “Thật ra thì cũng có thể không nín thở nhắm mắt, trong hạng mục huấn luyện của chúng tôi có thử thách nhốt trong phòng tối ngửi bom cay, hoặc chịu đựng sự khó chịu chế tạo mặt nạ chống độc.”
“Anh trâu! Cực kỳ trâu!” Rốt cuộc thì Lâm Lung cũng hiểu rõ mình bị người ta tính toán, người trước mắt này quá phúc hắc! Biết rõ sau khi phun, người khó chịu không phải là anh còn dám nguỵ trang sói đuôi dài thành cừu non, lừa gạt cô ra tay.
Long Tuyền nhìn cô đảo mắt thở phì phò, vội vàng nghiêm mặt nói: “Thử qua là có thể biết, vật này đối với tên côn đồ chân chính và vô cùng hung ác mà nói là hoàn toàn vô dụng chứ chưa nói đến vấn đề người sử dụng có thể tự làm tự chịu hay không. Đặt giả thuyết em ở nơi đầu gió, sau khi phun xong thì quay người bỏ chạy, nhưng tên lưu manh kia cũng chỉ là tạm thời không thể nhìn mà không phải hoàn toàn mất đi lực hành động. Nếu hắn ta có thể nhịn hoặc phản ứng khá nhanh cũng đủ để chuyển bại thành thắng muốn làm gì thì làm.”
Lâm Lung trầm mặc trong chốc lát, sau đó ảm đạm trả lời: “Hiểu ý anh rồi, quả thật trước đây tôi quá ngây thơ.” Cô cũng không phải loại người toàn thân cơ bắp không biết phải trái, chỉ cần suy nghĩ một chút là biết Long Tuyền đang dùng phương pháp trực tiếp này để cho cô hiểu cái gì gọi là “nguy hiểm” và “vô lực phản kháng”.
Sau khi được cô đáp lại, Long Tuyền do dự một lát, anh rất khó khăn rồi lại vô cùng thâm tình nói: “Tôi nhắc tới những chuyện mạo hiểm như vậy tuyệt đối không phải là ăn no không có việc gì làm. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất… Lâm Lung, tôi thích em, cho nên tôi không mong muốn em sẽ bị thương dù chỉ một chút. Cho dù không biết, có thể sẽ không có nguy hiểm nhưng cũng không muốn em vô ý thức đánh cuộc cái gì gọi là ‘ngộ nhỡ’.”
Nghe được lời này của Long Tuyền, Lâm Lung nhất thời ngây ngẩn không kịp phản ứng. Sau một lúc lâu mới bất tri bất giác ý thức được: Đây… đây là tỏ tình à? Đây coi như là tỏ tình ư?
Mặc dù lời nói này rất chất phác, nhưng trong sự chất phác lại khiến người khác cảm động. Cô nên nói cái gì đây?
Lâm Lung nhìn trời suy tư, quả thật không biết nên trả lời như nào. Đúng lúc này cái mũi cảm thấy ngứa, vì vậy liên tiếp hắt hơi vài cái, sau đó nhỏ giọng nói một câu: “Cám ơn đã quan tâm.”
Nghe Lâm Lung trả lời một câu gần như không có ý nghĩa gì với mình, sau đó lại thấy cô trầm mặc tiếp tục “khóc lóc nức nở” ôm mũi mãnh liệt bóp mãnh liệt lau, đáy lòng Long thiếu co rút đau đớn, cảm thấy rất bi thương. Anh thầm mắng đầu óc mình là bị nước vào mới có thể chọn phương thức và thời cơ như này để tỏ tình.
Sau một hồi trầm mặc, Long Tuyền đành phải tìm đề tài, dò hỏi: “Em… Tại sao vẫn nhảy mũi?”
“Tôi từng bị viêm mũi mẫn tính, không thể ngửi những thứ có tính kích thích….” Lâm Lung đau khổ trả lời.
“Vậy mà em còn dám dùng hơi cay?” Long Tuyền kinh ngạc.
“…” Lâm Lung cô nương im lặng nhìn trời, sau đó thực sự nức nở oán trách: “À… Là tôi khờ! Tại sao lại quên mất điều này chứ?! Bình thường khi tôi xịt nước hoa cũng cần phải nín thở đề phòng! Đều tại anh! Cứ muốn tôi phun…”
Nghe những lời này Long thiếu cũng im lặng nhìn trời. Anh nghĩ thầm, sao tôi có thể biết được em nhảy mũi mười mấy trên một trăm lần suốt ngày đêm như vậy chứ?
…..
Trong lúc hai người nói chuyện thì nhân viên phục vụ mang thức ăn nóng hổi lên, hơn nữa còn tốt bụng đổi một phòng kín khác cho họ, cuối cùng thì cũng thoát khỏi căn phòng đầy vị hạt tiêu này. Sau đó, trước một bàn thức ăn ngon, Lâm Lung ăn rất là vui vẻ tạm thời bỏ quên việc ngũ quan khó chịu và màn tỏ tình của Long Tuyền, lau nước mắt nước mũi, vừa có vẻ đáng thương lại vừa hăng hái ăn ngấu ăn nghiến.
Long Tuyền thì ở một bên mỉm cười gắp thức ăn thêm canh cho cô. Nhìn Lâm Lung trước mặt có hơi mơ hồ với tính tình nhỏ, Long thiếu cảm thấy cô như vậy lại chân thực hơn, đáng yêu hơn, anh càng muốn phải có được cô.
Vào đêm, sau khi cơm no canh đủ hai người rời khỏi cửa hàng, nhất thời một cơn gió lạnh ập vào mặt. Điều đặc biệt của Côn Minh chính là ở điều kỳ lạ này, ban ngày lúc trời mưa thì không cảm thấy quá lạnh, nhưng nhiệt độ giữa ngày và đêm lại có sự chênh lệch lớn, ban đêm nhiệt độ khá là thấp.
Lâm Lung run lên, Long Tuyền lập tức mở áo khoác quân phục trên tay của mình ra chuẩn bị phủ thêm cho cô.
“Không cần… Tôi có áo khoác.” Lâm Lung khoát tay cự tuyệt, sau đó lấy từ trong túi xách ra một chiếc áo thông khí rất mỏng.
Nhất thời sắc mặt Long thiếu trở nên khó coi, cảm thấy cô không hoan nghênh anh. Ngay cả quần áo cũng kiêng dè không cần, cô ấy cho rằng chiếc áo kia có thể giữ ấm được sao? Đang nghĩ như vậy lại phát hiện Lâm Lung hâm mộ nhìn mình mở móc gài áo khoác, bộ dạng như rất muốn.
Vì vậy, Long Tuyền vươn tay ra một lần nữa.
Lâm Lung cô nương lại nhã nhặn từ chối một lần nữa, sau đó ngượng ngùng nói: “Thật ra thì tôi cũng muốn mặc áo khoác của anh, nhìn rất ấm áp. Nhưng là nó quá dài, tôi mặc sẽ kéo trên mặt đất.”
À… Long Tuyền nhất thời im lặng, anh không ý thức được thì ra lại có vấn đề như vậy. Nhưng áo sơ mi thì không thể cởi, sẽ tổn hại đến tác phong quân nhân.
“Đừng xoắn xuýt nữa…” Lâm Lung cười ha ha, không để ý nói: “Đi nhanh là tốt rồi, tôi không phải cái loại ma bệnh gió thổi là gục. Theo tôi trở lại Tháp Đông đi, tôi muốn chụp cảnh ban đêm!”
“Được.” Long Tuyền cười đáp, sau đó yên lặng nhìn cô vui vẻ vừa đi vừa nhảy ở phía trước.
Anh âm thầm tính toán, biểu hiện này của Lâm Lung không giống như không có ý gì với anh. Long Tuyền lập tức ổn định tinh thần, tính toán phát triển tinh thần kiên nhẫn của tiểu cường có đánh cũng không chết, mặc kệ Lâm Lung vừa rồi cố ý hay vô tình bỏ qua câu nói tỏ tình của anh, nhưng lần sau anh sẽ tiếp tục cố gắng nhắc tới đề tài này lần nữa.
Trong “Ám Dạ Kiếm” chưa từng có người lính nào không đánh mà hàng!
Nếu thích thì nhất định phải nói rõ ràng, nhất định phải thử có thể khiến cho đối phương đáp lại mình hay không.
Ngày 21 tháng 2 năm 2008, cuối cùng Lâm Lung cũng kết thúc chuyến du ngoạn của mình vào ngày hội nguyên tiêu để chạy về nhà tụ tập với cha mẹ người thân cùng trải qua năm mới. Trong bữa tiệc cô lại bị người lớn dạy dỗ một phen, nói cô quá coi thường về vấn đề an toàn, không ngờ dám can đảm đi chơi với một đám bạn trên mạng trong khoảng thời gian dài như vậy.
Cô nương Lâm Lung thì vừa gặm cánh gà vừa đáp ứng về sau nhất định sẽ chú ý an toàn, cũng nói mình đã bị mắng rồi, khẩn cầu mọi người đừng lặp lại nội dung cô đã nghe nữa, trả lại sự thanh tịnh cho lỗ tai của cô.
“Ồ, thật kỳ lạ, còn có người có thể mắng con à? Người nào mà lại can đảm như vậy?” Mẹ Lâm cười hỏi, l/q\đ còn thuận tay gắp cho Lâm Lung một cánh gà kho b