Lâm Lung gặm cánh gà, trả lời không rõ: “Một người bạn. Quen vào lần xem mắt năm ngoái, lần này gặp lại ở Vân Nam.”
“Chính là anh chàng sĩ quan kia?!” Cha Lâm kinh ngạc trừng lớn mắt, vỗ bắp đùi vui vẻ nói: “Như vậy cũng có thể gặp? l.q,đ Không tệ, nói như vậy tức là hai người có duyên! Anh chàng này không tồi, ừ, hiểu lý lẽ, còn hàng phục được con! Cha xem trọng cậu ta.”
Lâm Lung liếc mắt, rất không vui nói: “Làm gì nhất định phải tìm một người hàng phục được con, mà không phải là con quản người ta? Chẳng lẽ cha mẹ không sợ con gái bị bắt nạt ư? Cũng không phải cô vợ nhỏ xã hội cũ mà phải tam tòng tứ đức.”
“Thôi đi, còn ai có thể bắt nạt được em?!” Nghe nói như vậy, chị họ cả phản bác cười trêu ghẹo: “Cô nhóc có tính khí lớn như em, nếu như thực sự tìm được một ông chồng rất nghe lời còn không phải càng vô pháp vô thiên?”
“Em nào có như vậy?!” Lâm Lung nóng nảy, chỉ mặt mình kháng nghị nói: “Rõ ràng là người ta cũng rất dịu dàng hiền thục mà. Mục tiêu trong tương lai của em chính là phải trở thành một mẹ hiền vợ đảm, người gặp người thích!”
Anh rể cả khi nghe xong cũng cười sảng lảng nói: “Cái gọi là mục tiêu, chính là nguyện cảnh* mỹ lệ không phù hợp với tình hình thực tế. Ha ha.”
*Nguyện cảnh: cảnh tượng mà mình mong muốn.
Vào lúc mọi người trêu chọc Lâm Lung thì giao thừa rất nhanh đã trôi qua. Vào một ngày cuối tuần sau đó, Lâm Lung gọi Viên Viện, Tiểu Bình, Quyên Tử và một vài người bạn tốt đến nhà mình tụ tập. Sau khi phân phát đồ lưu niệm xong, cô hắng giọng một cái, thông báo cho mọi người biết tin tức bát quái có tính chất bùng nổ: Long Tuyền tỏ tình với cô.
Rất đơn giản, chỉ một câu nói: “Lúc ở Côn Minh anh ấy mời mình ăn hai bữa cơm, sau đó nói yêu thích mình, hỏi có thể lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết thử qua lại với anh ấy hay không.”
“Xong rồi.” Tiểu Bình nghi ngờ.
“Báo cáo hoàn tất.” Lâm Lung kiên định gật đầu xác nhận.
“Quá thẳng thắn quá đơn giản.” Quyên Tử bất mãn bĩu môi: “Đừng mong gạt mình, mau chóng nói chi tiết.”
Viên Viện vung tay lên, trực tiếp cắt đứt dòng oán trách của Quyên Tử, rất quả quyết nói Lâm Lung nói trọng điểm trước đã: rốt cuộc thì cô có đồng ý hay không.
Lâm Lung lắc đầu một cái, đáp: “Không, mình nói cần phải cân nhắc, 10 ngày sau sẽ cho anh ấy câu trả lời chắc chắn.”
Hồng Hiểu Đình dựa nửa người vào ghế chợp mắt nghỉ ngơi vô cùng nghi ngờ bật người dậy, dò hỏi trúng tim đen: “10 ngày? Tại sao thời gian lại ngắn như vậy? Chẳng lẽ cậu ký hiệp ước bất bình đẳng gì đó với anh ta rồi ư?”
Lâm Lung rơi lệ dài như sợi mì, nói: “Mình cũng muốn biết rõ tại sao mình lại hồ đồ đồng ý 10 ngày sau cho anh ấy câu trả lời chắc chắn?! Lại còn nghoéo ngón tay út với anh ấy để ước định nữa chứ!”
Bây giờ nghĩ lại có lẽ là vì trên gương mặt nghiêm túc của Long Tuyền xuất hiện vẻ mặt uỷ khuất cầu toàn, phối hợp với vẻ mặt ấy là giọng điệu cầu xin nên cô đã giảm từ một ngày, ba ngày, đến bảy ngày, từng bước thối lui khiến cho Lâm Lung cảm thấy nếu cô không đồng ý thì giống như cô đang bắt nạt anh vậy. Trong lúc bất tri bất giác, không hiểu vì sao bắt đầu giảm từ 24 giờ, sau đó lại giảm thành đơn vị “ngày”. Thật ra thì tình huống lúc đó phải là thời hạn một tháng, ba tháng…!
“Vật rốt cuộc cậu nghĩ như nào?” Hồng Hiểu Đình gõ ngón tay vào bàn trà, kéo tinh thần Lâm Lung trở về.
“Minh không biết, tìm các cậu đến chính là để trưng cầu ý kiến mà!” Lâm Lung bất đắc dĩ nhún vai một cái, sau đó nói cho mọi người biết cô phát hiện ra bản thân mình có hơi thích người đàn ông này, nhưng lại cảm thấy không có lòng tin với việc kết hôn.
Viên Viện nghi hoặc nhíu mày, bởi vì cô từ Vân Nam trở về thì Lâm Lung còn chân thành thề thốt nói mình tuyệt đối sẽ không qua lại với Long Tuyền. Vậy mà không ngờ nhanh như vậy cô ấy đã thay đổi chủ ý, bắt đầu do do dự dự.
“Hai buổi tối ở Côn Minh anh ta đã làm gì với cậu à? Biến hoá thật là lớn!” Viên Viện nhịn không được hỏi, vừa mở miệng đã là một câu nói mang theo hàm nghĩa khác.
Nhất thời, xoẹt xoẹt xoẹt, ba ánh mắt giống như đèn pha bắn qua, ý bảo Lâm Lung thành thật khai báo nội dung cụ thể trong vòng hai ngày này.
“Anh ấy không làm gì hết! Chỉ là mắng mình phải ngoan ngoãn mà thôi.” Lâm Lung tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
“Bây giờ mình mới biết cậu có khuynh hướng thích bị ngược đãi! Mình vẫn luôn cho rằng cậu là nữ vương S* vung roi da đấy!” Tiểu Bình cười trêu ghẹo.
*S: chữ viết tắt trong cụm từ S-M. S là Sadism là ng bạo dâm, thích gây đau đớn cho người tình; M là masochism là thống dâm, thích nhận đau đớn từ người tình.
Lâm Lung vuốt cằm nhìn trời trầm tư, sau đó trả lời: “Bản nhân đồng ý quan điểm này.”
Mọi người cười mắng: “Đừng dài dòng, nhanh chóng thành thật khai báo!”
Lâm Lung bất đắc dĩ đi vào phòng ngủ, lấy một chiếc áo khoác có tua rua với phong cách phóng khoáng cho mọi người xem. Đó là một chiếc áo khoác màu đỏ tạo khí chất trầm ổn, chính giữa và hai bên viền có trang sức tinh sảo được làm thành hình bướm theo tập tục của người dân tộc, hiển nhiên hình dáng và cảm xúc đều không tệ. Cô nói cho mọi người biết, nhiệt độ buổi tối đầu tiên bỗng nhiên hạ thấp, lúc ấy Long Tuyền đã biến mất 5p ở khu du lịch, lúc trở lại thì trong tay có thêm cái áo khoác này.
“Đồng chí Trung tá vô cùng thong dong ‘phật’ một cái giũ nó ra, sau đó khoác lên người mình.” Lâm Lung dùng một loại giọng điệu mộng ảo nói về tâm trạng khi nhận lấy chiếc áo này: “Cảm giác kia thật ấm áp.”
“Một chiếc áo với giá 120 đồng đã thu mua được cậu?” Hồng Hiều Đình chất vấn.
“Dĩ nhiên chuyện này không phải trọng điểm, mấu chốt là anh ấy không keo kiệt mà lại rất nhanh nhẹn. Không giống như người mà lần trước mình đi xem mắt, ra vẻ hỏi mình có lạnh hay không, cuối cùng nhìn đông nhìn tây…”
Sau đó, dưới sự thúc giục của mọi người rốt cuộc Lâm Lung cũng tỉnh mộng tiếp tục kể, cô nói cho bạn thân của mình biết Long Tuyền đề nghị cô tận lực tránh đi du lịch với những người không quen thuộc hoặc tự đi một mình, tốt nhất là chọn những công ty du lịch đáng tin, đến những nơi đã được khai phá hoàn toàn. Như thế có thể giảm thiểu tỷ lệ gặp phải những tình huống bị thương hoặc biến cố. Dĩ nhiên, ngoại trừ những tai nạn từ thiên tai, xe cộ hoặc những nhân tố không thể kháng cự.
“Công ty du lịch?” Viên Viện giễu cợt: “Đi theo công ty du lịch có thể đến được những nơi nào hay? Đều là những nơi có cảnh sắc bình thường, vận khí không tốt đi trúng mùa du lịch thì chỉ có thể nhìn thấy đầu và lưng của những du khách xung quanh.”
“Mình cũng phản bác anh ấy như vậy.” Lâm Lung đồng ý gật đầu, sau đó cô lên giọng kích động nói: “Mấu chốt là câu nói tiếp theo của Long Tuyền kìa. Anh ấy nói, mặc dù ngày nghỉ hàng năm của anh rất ít, thế nhưng anh nguyện ý đi với mình đến những địa điểm du lịch có cảnh sắc nguyên thuỷ kia vào mỗi lần nghỉ phép hàng năm, cam nguyện đảm đương chức vụ máy rút tiền, người khuân vác và người bảo vệ của mình, đảm bảo vô cùng thực dụng, an toàn và đáng tin.”
“Là vô cùng đáng tin. Có được người bảo vệ như vậy hẳn là nhân vật quan trọng của quốc gia!” Mọi người rối rít sợ hãi than: “Nhìn anh ta như vậy mà rất biết ăn nói nhỉ.”
“Cho nên mình mới dao động… Phụ nữ mà, không hiểu vì sao sẽ cảm động chỉ vì một chi tiết nhỏ