Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full
mặc những bộ kiểu khác, luôn luôn nghiêm túc và cẩn trọng như chính con người anh.
Hàn Mặc Ngôn ngừng lại giây lát, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời: “Anh sẽ thử thích em”.
Lần này đến lượt Lục Nhiễm im lặng, ánh mắt càng trĩu nặng suy tư, cô nhìn thẳng vào Hàn Mặc Ngôn, như muốn tìm kiếm trong ánh mắt anh ý nghĩa của câu nói vừa rồi.
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp lạnh lùng đó đang đứng ở đây, bên cạnh là cửa sổ rực rỡ ánh sáng đèn đường, có thể nghe rõ cả tiếng huyên náo của thành phố về đêm, chỉ là, ánh sáng đó không thể soi rõ anh... một chút trống vắng một chút cô đơn, biết rõ chỉ là ảo giác bên ngoài, nhưng cô vẫn không cầm lòng mà muốn sưởi ấm anh...
Cô đã từ chối anh một lần.
Không biết Hàn Mặc Ngôn đã phải cố gắng bao nhiêu để một lần nữa nói lại những điều này.
Ít nhất thì anh đang cố gắng...
Lục Nhiễm hơi quay lại, cười với Hàn Mặc Ngôn: “Nếu anh bằng lòng thử, tại sao em lại không?”.
Tất cả những suy nghĩ, những điều phật lòng từ trước đến nay trong đầu Lục Nhiễm bỗng chốc tan biến, Lục Nhiễm chỉ biết rằng, cô thích anh, từ năm năm trước cho đến tận bây giờ, chưa bao giờ dừng lại.
Đúng, cô không cam tâm.
Bỏ ra bao nhiêu công sức, Hàn Mặc Ngôn vẫn không mảy may xúc động, chỉ đến khi cô quyết định buông tay, anh mới quay đầu cứu vãn. Điều này thật không công bằng, cô có thể không hề do dự mà cự tuyệt anh, giễu cợt những cố gắng của anh; nhưng, cô quá hiểu Hàn Mặc Ngôn, nếu cô làm như vậy, e rằng đây thực sự sẽ là lần cuối cùng. Bởi vì, suy cho cùng, Hàn Mặc Ngôn vẫn chưa hề yêu cô.
Tại sao phải vì những tự ái nhất thời mà bỏ qua cơ hội cô vẫn mong chờ bao lâu nay?
Đến lúc đó, e rằng người buồn bã, người không cam lòng nhất lại chính là cô.
Cô đã cố gắng bao lâu như thế, dựa vào cái gì mà lại để những cô Trương cô Lý không biết ở đâu ra cứ thay nhau có được anh?
Chỉ là không biết, nhiều năm sau, hồi tưởng lại giây phút này, Lục Nhiễm sẽ cảm thấy đáng tiếc hay may mắn?
Nhưng ít nhất bây giờ, cô đã không phải hối hận vì quyết định của mình.
Quay về chỗ ngồi, Lục Nhiễm không còn cảm thấy gò bó, vẻ mặt tự nhiên hơn.
Trước khi ra về, thậm chí hai bên cha mẹ còn bắt tay nhau.
Khung cảnh bình dị hòa hảo, dường như đã đạt được một sự thỏa thuận nào đó.
Chỉ là tất cả những điều đó đều không quan trọng với Lục Nhiễm, trở về nhà, cô mở tin nhắn lúc trước ra đọc.
Khi nào khỏi thì quay lại làm việc.
Đọc xong tin nhắn, Lục Nhiễm tươi tắn trở lại, như cất được gánh nặng trong lòng.
Đúng là, giá trị sức lao động của cô đã vượt qua giá trị của bản thân, nhưng ít nhất cô đã gạt bỏ được mọi rào chắn xung quanh, chỉ còn lại một mình Hàn Mặc Ngôn và Hàn Mặc Ngôn cũng quyết định thử mở lòng.
Cô đã có thể quang minh chính đại tiếp cận Hàn Mặc Ngôn, không cần phải suy nghĩ quá nhiều đến những thứ khác.
Hít thở sâu, Lục Nhiễm thừa nhận, cô... đang vui.
Chương 7
Lần đầu tiên Lục Nhiễm nghe thấy cái tên này, cô không biết chủ nhân của nó sau này sẽ khiến cô đau khổ thế nào.
Vậy thì cuộc sống lại nên quay về đúng quỹ đạo của nó.
Lục Nhiễm thăm dò ý định lại chuyển ra ở riêng với mẹ mình, bị mẹ kiên quyết phản đối và ra lệnh cho cô trong ngày hôm nay phải chuyển hết đồ về trả phòng cho chủ nhà.
Cũng được thôi, mẹ dạo này quá dịu dàng khiến Lục Nhiễm quên mất rằng mẹ mình mang tính cách của một nữ vương.
Hơn nữa, đồ đạc mang về trong lúc vội vàng cũng không đủ dùng, căn phòng đó cũng chỉ là phòng thuê, đằng nào cũng phải về dọn dẹp một chuyến. Ngoài ra, cô còn muốn đi thăm Lâm Tĩnh, nhưng vì bị thương mà cứ vướng víu mãi chưa đi được.
Sáng hôm sau, Lục Nhiễm đang định ra ngoài bắt xe, bị mẹ gí ngón tay vào trán: “Định tự chuyển nhà à? Dọn nhà mà con còn định tự bắt xe đi một mình! Con có coi mình là một cô gái không thế? Hơn nữa, giờ con đâu chỉ có một mình, có bạn trai rồi, không dùng vào những việc này còn để làm gì?”
Không để Lục Nhiễm kịp hoàn hồn sau từ “bạn trai”, mẹ cô đã rút điện thoại ra gọi: “… A lô, cô là… tất nhiên là có việc rồi, Tiểu Nhiễm đang chuẩn bị chuyển nhà, cháu qua đây nhé… Ừ, nhanh lên một chút”.
Chưa đầy một phút, mẹ Lục Nhiễm đã ngắt điện thoại.
Mãi một lúc sau, Lục Nhiễm mới hoàn hồn: “Mẹ, lúc nãy mẹ gọi cho…”.
“Hàn Mặc Ngôn”. Mẹ Lục Nhiễm gật đầu.
Lục Nhiễm xoa trán: “Mẹ, giờ này Hàn Mặc Ngôn còn phải đi làm mà”.
“Thế thì làm sao, cậu ta là ông chủ mà?”. Đưa tay chỉnh lại mái tóc vừa sấy xong, mẹ Lục Nhiễm chẳng cảm thấy có điều gì không ổn: “Hơn nữa, con không để ý, hôm nay là cuối tuần à?”.
Lục Nhiễm bỗng cảm thấy mình trở nên bất lực.
Hàn Mặc Ngôn đến biệt thự nhà họ Lục đúng giờ đã hẹn.
Về điểm này thì Lục Nhiễm cũng biết, Hàn Mặc Ngôn sẽ không từ chối những yêu cầu hợp tình hợp lý của bạn gái, cũng vì… anh coi việc đáp ứng yêu cầu của bạn gái là một trong những công việc của mình, nên luôn làm thật tốt.
Ngồi vào trong xe, thắt đai an toàn, bên cạnh là Hàn Mặc Ngôn mà cô từng tưởng rằng sẽ không bao giờ còn dính líu bất cứ thứ gì.
“Hôm nay anh không phải làm việc à?”.
Nghe cô hỏi như vậy, Hàn Mặc Ngôn nhanh chóng trả lời: “Khi nào em xong việc anh sẽ quay về công ty”.
Lục Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của cô.
Khi đến khu nhà Lục Nhiễm thuê, Hàn Mặc Ngôn lùi xe vào trong, Lục Nhiễm xuống xe, lấy từ sau xe của Hàn Mặc Ngôn ra những thùng chứa đồ đã được chuẩn bị trước.
Những thứ này đều do cô mua, dùng để đựng đồ đạc linh tinh rất tiện.
Cô vẫn biết rõ mọi đồ đạc của Hàn Mặc Ngôn hơn cả chính anh.
Vì vừa dọn đến chưa lâu, lại cũng mới thu dọn, nên đồ đạc rất gọn gàng, quần áo xếp vào va ly, đồ đạc lung tung đều bỏ vào phòng chứa đồ, loáng một cái đã đầy mấy cái thùng, căn phòng cũng rộng rãi hẳn ra.
Cô thu dọn, Hàn Mặc Ngôn chuyển những thùng đã sắp xếp xong ra sau xe.
Dọn dẹp được một nửa, họ nghe thấy tiếng gọi cửa.
Không biết từ lúc nào, bác chủ nhà đã đứng ở cửa, khom lưng nheo mắt nhìn gian phòng đã dọn dẹp xong, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Nhiễm, cháu đi thật đấy à, còn chưa ở được một tháng mà?”.
Lục Nhiễm cười áy náy: “Cháu xin lỗi, tại mọi việc bất ngờ quá, cháu không nghĩ là lại chuyển đi luôn thế này, làm lỡ việc của bác, bác không phải trả lại tiền thuê nhà cho cháu đâu ạ”.
“Thế sao được, để bác đi lấy tiền trả cháu”.
“Không cần đâu ạ...”.
Cái bóng lom khom của bác đã đi lên tầng trên.
Bác chủ nhà là một người rất tốt, con cái đều đi học ở nước ngoài, vì ở một mình buồn quá nên mới cho thuê nhà, khi đến xem nhà cô đã thấy bác rất nhiệt tình, còn mời cô ăn cơm, cô cũng định ở đây lâu dài cho bác đỡ buồn.
Khi bác chủ nhà đi xuống, cũng là lúc Hàn Mặc Ngôn đi lên.
Bác chủ nhà đang đếm tiền nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn, lại nhìn Lục Nhiễm, bác cười rất tươi: “Tiểu Nhiễm, đây là bạn trai của cháu à?”.
Tuy chưa thể quen với sự thực này, nhưng Lục Nhiễm vẫn im lặng gật đầu.
“Cháu dọn đi để chuẩn bị kết hôn đúng không? Thế cũng tốt, con gái sống một mình cũng không yên tâm, mấy hôm trước cháu nhắn không về