lẽ không phải là chuyện giận một bữa, mặt của anh thoạt nhìn giống như định đem cô bóp chết.
“Nhưng nếu không phải là lo cho vết thương trên người em trước, tôi nhất định sẽ cho em biết, chọc tới người của Phương Nghị kết quả thê thảm là như thế nào, món nợ này trước thiếu, chờ em thương lành tôi sẽ giúp em đòi.”
Cô cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt bởi vì sợ mà càng thêm trắng bệch.
“Lên giường ngủ.” Anh ra lệnh.
Linh Nhi bất an ngủ ở trong ngực anh, đêm qua kinh hồn rõ mồn một trước mắt, lại bị người đàn ông bên cạnh uy hiếp, hiện tại bảo cô sao ngủ được?
Chỉ là chuyện vừa đúng ngược lại, thể xác và tinh thần mệt mỏi cô rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Phương Nghị si nhìn cô ngủ, thỉnh thoảng thấy cô bởi vì nỗi khiếp sợ vẫn nỉ non bất an, lúc này anh sẽ ôm chặt cô, lấy ấm áp bàn tay vuốt mặt cô che chở, thỉnh thoảng hôn trán cô ở bên tai nhẹ giọng an ủi, cô bởi vì an ủi mà lắng đọng bất an, trong ngực anh tường hòa an tĩnh ngủ.
Nếu như cô không có ngủ, cũng sẽ không bỏ lỡ chân tình duy trì trăm năm khó lộ trên gương mặt Phương Nghị, anh tinh tế in lại vô số nụ hôn trên mặt của người phụ nữ trong ngực, đau lòng với chuyện cô gặp, may mắn cô bình an vô sự. Nhìn vết tím bầm trên người cô thì trên mặt anh hiện ra vẻ âm trầm chưa bao giờ có, anh sẽ không bỏ qua cho tên làm tổn thương cô, cho dù phá lệ vận dụng quyền thế cùng tài lực, anh cũng muốn tra ra người này!
Chọc tới người của anh, anh tuyệt không bỏ qua cho!
Bất kể Linh Nhi có nguyện ý hay không, Phương Nghị bá đạo quyết định cô nhất định ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ chỉ có thể ở trong phạm vi anh nhìn thấy. Cô muốn kháng nghị, lại cuối cùng khuất phục trước anh, tâm bất cam tình bất nguyện đợi tại trong căn hộ. Cũng có lẽ là sợ đối mặt ánh mắt của bạn học, hơn nữa cách cuộc thi chỉ còn mười ngày, nên thượng iến độ lên một lượt rồi, cho nên anh nên cũng không kiên trì như vậy, theo ý của anh ngoan ngoãn đợi tại trong căn hộ đọc sách.
Mà Phương Nghị phương diện này là thầm vận dụng sức ảnh hưởng ở chính quyền và các quan lớn, ép buộc hội đồng quản trị T nhìn thẳng chuyện này, khiến cho trên hội đồng quản trị khủng hoảng, toàn lực phối hợp điều tra, cung cấp tất cả hoàn cảnh của sinh viên và giáo viên. Căn cứ vết máu hóa nghiệm tìm ra nhóm máu, sàng chọn ra những người có chung nhóm máu, phân loại theo thứ tự ưu tiên, cuối cùng lấy DNA tra ra nghi phạm là chuẩn bị nghỉ học, vì bảo vệ danh dự của Linh Nhi, công khai dưới tình huống một tội danh khác, theo trừng phạt của Phương Nghị, tóm lại, kết quả rất thê thảm là được.
Những thứ này đều không cho Linh Nhi biết bí mật xử lý, vì khiến cô an tâm, Phương Nghị vẻn vẹn cho cô biết tin đã bắt được tên du côn. “Bắt được?” Cô kinh gạc hỏi, không có báo án, không có bút lục, thậm chí ngay cả đầu mối đối phương cũng không cung cấp, cảnh sát như thế nào bắt được sắc lang?
“Không tệ, chọc tới người của tôi sẽ không thể ung dung bên ngoài quá lâu.”
“Là anh gây áp lực bắt cảnh sát tra án?” Lấy tính tình của anh cùng quyền thế rất có thể sẽ làm như vậy.
“Cảnh sát chẳng qua là từ bên cạnh hiệp trợ, tôi tự nhiên có phương pháp xử lí.”
“Làm sao có thể?”
“Thế nào không thể nào? Em dám nghi ngờ năng lực của tôi?”
“Tôi không phải là ý này, tôi chỉ là –” tính khí người đàn ông này thật rất kém.
“Chỉ là cái gì?” Ánh mắt sắc bén khóa cô không thả.
“Chẳng qua là không thể tin được có người như anh thần thông quảng đại, khiến tôi sùng bái muốn đầu rạp xuống đất.” Cô âm thầm thở dài.
Phương Nghị vì lời của cô trong nháy mắt giật mình, rồi sau đó hân hoan ôm cô vào ngực.
“Ơ! Dễ dàng như vậy liền sùng bái tôi, về sau thế nào được!”
“Hả? Anh cư nhiên làm thật? Không thể nào?” Lần này là thật chất vấn rồi!
Lời vừa ra khỏi miệng cô lập tức hối hận, có biết con ếch đụng phải rắn độc có kết quả ra sao? Cô cùng Phương Nghị tình cảnh giờ phút này chính là ví dụ chính xác nhất.
Anh sớm nói qua, sẽ không bỏ qua cho kẻ chạm vào người của anh, mà anh mến yêu tình nhân – Hách Linh Nhi, tất nhiên đặc biệt đối đãi.
Linh Nhi bị anh không có hảo ý cù cười đến lúc cầu xin tha thứ, không nghĩ tới anh sẽ bướng bỉnh cù cô, anh rốt cuộc là người đàn ông thế nào? Có lúc cậy mạnh không nói đạo lý, vô tình khiến người tan nát cõi lòng, có lúc lại là người dịu dàng, phát ra mị lực mê người; có lúc rồi lại như hiên tại, bướng bỉnh giống như đứa trẻ, thân thiết mà bình dị gần gũi, anh thay đổi khiến cô không biết theo ai.
Phát hiện mê hoặc trong mắt cô, Phương Nghị chẳng qua là cười, niêm thiếp môi của cô tới quấn quít, Linh Nhi khẽ nhắm mắt, cảm thụ anh xúc giác cùng đoạt lấy, da thịt thân thiết, lại có không giống lúc trước, một trận tê dại run rẩy đánh tới, từng cái chạm tới dễ dàng ở cô mỗi một tấc da thịt liệu bốc cháy nhiệt. Mà cô, cũng tình nguyện đắm chìm vào trong đó, phối hợp động tác của anh không hề nữa kháng cự.
Giật mình cô khác hẳn với nhu thuận thường ngày, anh càng cẩn thận từng li từng tý yêu cô, không phải là cưỡng bách cùng bá đạo, ngược lại là hơn nhu tình như nước thỏa mãn cô.
“Linh Nhi.” anh than nhẹ.
Hai người này, sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy, trong lòng đều thay đổi, về sau sẽ phát triển như thế nào cũng không thể biết được.
Chương 8
“Đi Mỹ?” Hách Linh Nhi mới vừa kết thúc ngày thi cuối cùng, buổi tối hôm đó Phương Nghị liền tuyên bố ngày mai muốn cô cùng anh đi Mỹ.
“Tôi muốn đi New York thị sát công ty, dù sao em cũng bắt đầu nghỉ đông rồi, vừa đúng lúc cùng đi luôn.”
“Đi New York thị sát? Vì sao em phải đi theo?” Cô không cho Phương Nghị là một người đàn ông thích mang theo tình nhân, anh mặc dù cuồng dã không kềm chế được, cũng tuyệt đối công và tư rõ ràng. Mặc dù đối với quyết định của anh cô vừa mừng vừa lo, nhưng mà, cô trong mắt anh dù sao cũng chỉ là tình nhân không phải sao? Hơn nữa, anh ở Mỹ không phải cũng có tình nhân sao? Cô không muốn gặp người phụ nữ khác của anh, thay vì như thế cô tình nguyện ở lại Đài Loan, vì bốn năm sau đi học, cô đã có kế hoạch học TOEFL rồi!
Người phụ nữ này thật là không biết điều! Chỗ anh làm việc cho tới bây giờ không mang theo đàn bà, bởi vì nhất thời vui vẻ mà phá lệ muốn dẫn cô đi cùng, nếu là những tình nhân trong quá khứ đã sớm vui mừng hớn hở lập tức xách hành lý chờ đợi phân phó. Cô cư nhiên lại chất vấn! Hơn nữa còn có vẻ như không tình nguyện!
“Chuyến đi này nói ít cũng mất hai tháng, tôi hi vọng em theo bên tôi.” Sớm nói với cô biết để chuẩn bị, anh sẽ không làm cho lòng người phụ nữ này phiền hà rối loạn.
“Anh lần trước không phải là mới đi sao?” Là ai làm hại anh phải bỏ công việc trở về trước một tháng! Anh cũng sẽ không để cô ở Đài Loan để cho người đàn ông khác có cơ hội theo đuổi cô, vật phẩm quý giá tốt hơn là nên mang theo bên mình!
“Em mà dài dòng nữa, tôi liền đem em trói chặt rồi ném lên máy bay, không cần biết em có muốn đi hay không.”
“Ý của em là – hộ chiếu cũng không có.”
“Sớm thay em làm xong.” Muốn dùng phương pháp kia tách ra? Không có cửa đâu! Anh nở nụ cười đắc ý.
“Ai, cũng tốt, dù sao sớm muộn cũng phải đi Mỹ, đi trước làm quen cũng tốt.” Hách Linh Nhi tự nhủ đi vào phòng chuẩn bị hành lý. Phương Nghị cũng không biết kế hoạch ra nước ngoài học TOEFL của cô, nhìn cô ngoan ngoãn đi làm theo, nên cũng không để tâm nhiều nữa