Lina làm bạn gái anh, mà nay cô gái thay thế được cô ấy là thần thánh phương nào? Không tự mình nhìn một chút như thế nào cam tâm!”
Tròng mắt Phương Nghị híp lại, lóe lên tia khó lường, nói ra lời không lệ mà uy,”Cẩn thận một chút, hiếu kỳ quá nhiều có lúc sẽ hại chết một người.”
“Vấn đề là, tò mò không chỉ một mình tôi, anh không nhìn thấy những cô gái đằng kia luôn nhìn người đàn bà của anh sao, trong lòng các cô ấy nhất định đang nghĩ, Lina rốt cục xuống đài, lần này cô gái đứng ở bên cạnh anh không biết là nhân vật lợi hại nào?”
“Nhàm chán!”
Jefferson bật cười nói: “Cảm thấy nhàm chán, nhưng các cô ấy có thể tán gẫu, ai kêu anh tư thế oai hùng xuất chúng, giá trị con người hơn tỷ vạn, cô gái bên cạnh tự nhiên sẽ làm các cô gái khác tò mò.”
Phương Nghị không nói, ánh mắt thủy chung nhìn về phía Linh Nhi đi, cô cũng tới lúc đi ra rồi, thế nào còn không thấy bóng người?
“Lina cũng tới.” Jefferson nói.
“Vậy sao?” Giọng nói bình thản.
“Cô ấy mặc dù không nói, nhưng tôi biết cô ấy vẫn chờ làm bạn gái anh, cậu không mời cô ấy, không thể làm gì khác hơn là tôi phải làm giúp thôi.”
“Tùy anh.” Anh thấy trong đám đông thấp thoáng bóng dáng của Linh Nhi, bỏ lại Jefferson mà tự mình chạy theo bước chân của cô.
Hách Linh Nhi lặng lẽ tới ban công không nói tiếng nào, nhiều người nổi tiếng xinh đẹp chói mắt như vậy ở ngay trước mắt qua lại; mọi người đứng lên xem cũng rất sang trọng, ngược lại để cho cô càng cảm thấy được mình thật nhỏ bé. Cô đứng một góc ở ban công thưởng thức trang phục tối nay của Phương Nghị, vẫn loá mắt và đẹp trai xuất chúng như vậy. Mỗi chỗ anh đi qua, liền có đông đảo nam nữ vây quanh, mà anh vĩnh viễn xuất sắc nhất trong đó. Anh thật rất anh tuấn, giữa hai lông mày tràn đầy tự tin, thật giống như trái đất vì anh mà xoay tròn vậy. Khóe môi của anh khi cười tỏa ra sự mê mị, làm người ta khó có thể kháng cự.
Phương Nghị giống như mặt trăng bị rất nhiều ngôi sao vây quanh, nhìn lại cô, vẻ thùy mị bình thường lại không đủ nổi bật, đứng ở bên cạnh anh rất không tương xứng. Ánh mắt của những người khác nhìn cô có vẻ xem thường, nhất là ánh mắt của những cô gái, ý cười như giấu dao, đâm toàn vào người cô, không hề có ý tốt! Tóm lại, cách anh càng xa càng tốt, tránh khiến người khác chú ý. Nhưng mà...
Nhưng mà trong lòng lại có cảm giác mất mát, anh ở trong đám người kia là hào quang chói mắt, đột nhiên cảm thấy anh cách mình thật là xa. Mà lúc này cô mới phát hiện, người đàn ông chói mắt kia đang rời đi tiến về phía cô, trên mặt hiện ra vẻ không vui.
“Tại sao lại chạy lung tung?” Giọng nói trách cứ của anh cho biết anh tìm cô thật lâu.
“Anh tìm ai ở đây?” Cô kinh ngạc hỏi, còn tưởng rằng anh sẽ bị những cô gái xinh đẹp vây quanh mê hoặc mà quên sự tồn tại của cô.
“Em hỏi cái này không phải là nói nhảm sao! Tôi không tìm em thì tìm ai! Em thật là biết cách chọc tức tôi!” Hại anh lo lắng thật lâu.
“Thật xin lỗi.” biết anh đang tìm cô, trong lòng thật là vui mừng, không nhịn được mà dính vào ngực anh làm nũng.
Cử chỉ khó có được này đã làm Phương Nghị mềm lòng, dịu dàng ôm cô, nhưng trong miệng vẫn nhẹ khiển trách. “Không cho phép tùy tiện chạy lung tung nữa, trừ phi là ở trong tầm mắt của tôi.”
“Vâng.” Cô nghe lời gật đầu.
“Còn khẩn trương sao? Không quen ở nơi này?” Nâng lên khuôn mặt suy nghĩ của cô, nhớ tới từ lúc cô vào vẫn run rẩy, có lẽ là bởi vì nguyên nhân này mà trốn vào một góc hẻo lánh.
“Tốt lắm, chẳng qua là...”
“Là sao?”
“Tất cả mọi người ăn mặc thật xinh đẹp, giống là ngôi sao diễn viên hoặc là khách thượng lưu... Mọi người đứng chung, đứng ở bên trong đám người đó em cảm thấy được quá mất mặt, hơn nữa... không xứng với anh.”
“Nói bậy, làm sao em lại nghĩ như vậy?”
“Xem một chút những cô gái xinh đẹp đằng kia đi, vóc người cao gầy, ngũ quan rõ ràng, mà em... Giống như là, một con vịt xấu xí, đang ở trong một đám thiên nga.”
“Con gái nước ngoài vốn tương đối cao, đồ thẩm mỹ thì nhiều vô số, không thể so sánh. Ngược lại, tôi lại cảm thấy em là công chúa thiên nga.”
“Thật?”
“Chẳng qua là vẫn còn chưa mọc đủ lông, cánh còn chưa cứng cáp.”
“Ghét!” Hách Linh Nhi giơ hai quả đấm muốn đánh anh, bị anh cười né tránh, chưa từ bỏ ý định đuổi đánh, lại bị trật chân té được anh xấu xa ôm vào trong ngực.
“Anh thật là hư!”
“Đối với em không hư mới là lạ.”
Trong giọng nói của anh cưng chìu giống như là tiết lộ ra tin tức gì, bị anh dung cặp mặt sâu nhìn chằm chằm, không khí khác thường lưu động ở giữa. Phương Nghị nhẹ nhàng đưa môi tới gần môi của cô, Hách Linh Nhi như mê muội khẽ nhắm mắt chờ đợi một dòng nước ấm chảy vào trái tim, lại có người làm mất vui cắt đứt không khí lãng mạn.
“Người nào?” Phương Nghị không vui quay đầu nhìn.
“Thật xin lỗi, quấy rầy chuyện tốt của hai người.” Lina dừng một chút rồi đến gần, nếu bị phát hiện thì không cần núp nữa, liền thảo mái hướng anh chào hỏi.
“Lina!”
“Jefferson nói thấy anh đi tới nơi này, cho nên em liền đến tìm anh.”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện thì không thể tìm sao? Đến Mỹ cũng không tới nhìn em, thật vô tình.” Vuốt cà vạt của anh, giọng nói hấp dẫn mà mê người. Phương Nghị nụ cười phiếm tuấn khốc ôm cô ta vào lòng, hai người ngay mặt cô hôn nhau.
Không ngờ đến sẽ thấy một màn này, Hách Linh Nhi giật mình! Cô quay mặt âm thầm vuốt bị trái tim bị thương, anh đều là tùy tiện hôn phụ nữ khác như vậy sao? Cô là ai chứ? Cùng anh ấy có gì quan hệ gì? Tình nhân chính là tình nhân, mặc dù cô lúc nào cũng nhắc nhở thân phận của mình, mình chỉ cũng chính là một trong vô số tình nhân của anh mà thôi, cũng không đặc biệt, ngay cả như vậy, cô vẫn là bị tổn thương, đồng thời cũng tỉnh táo lại.
Cho tới nay, cô đối với nụ hôn của Phương Nghị thủy chung còn nghi vấn, cho là anh chưa bao giờ hôn phụ nữ, nhưng bây giờ cô đã rõ, cô thế nhưng ngốc đến mức trong lòng cảm thấy vui vẻ, hiện tại cảnh tượng trước mắt lật đổ suy nghĩ của cô, cũng tàn khốc cho cô biết cô cùng Phương Nghị tuyệt đối không có tương lai.
Đối với Phương Nghị mà nói, hôn đại biểu là chấp nhận, tình nhân mà anh duy nhất hôn qua chỉ có Lina và Linh Nhi, Lina vẫn là tình nhân ưu tú nhất của anh, sau khi đi theo anh mười tháng, dựa vào việc cô vô cùng thông minh cùng kỹ xảo cao thâm, phục vụ công phu nên được lòng anh, vì vậy nên thưởng cô nụ hôn, về phần Linh Nhi đối cô tâm tình cũng không khỏi quá nhiều phức tạp, anh vẫn không làm rõ, chẳng qua là tự nhiên mà muốn hôn cô ấy, cho tới bây giờ, anh rốt cục phát hiện hôn cô ấy có cái gì không giống. Hôn Lina tuy có nhiệt tình cũng rất tỉnh táo, nhưng là hôn Linh Nhi, thường thường biến thành ý loạn tình mê, thần trí mơ hồ.
Lina lòng tràn đầy vui mừng vì Phương Nghị hôn lên mặt cô, nghiêng đầu nhìn Hách Linh Nhi ngây ngô đứng ở một bên.
“Vị này là?”
“Cô ấy là Hách Linh Nhi, cô gái đáng yêu của tôi.” Ôm lấy cô lần nữa, trong mắt có muôn vàn thương yêu.
“Cô... cô...” từ trong thất thần quay về, nhín đôi mắt xanh thẩm kia, chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, hơn nữa một đôi mắt màu xanh này làm người ta khiếp sợ, khiến cho cô ngay cả câu Anh văn thăm hỏi đơn giản lại nói cà lăm.
Lina tự nhiên khẽ cười nói: “Từ Đài Loan tới sao? Cô vẫn khỏe chứ? Tôi là Lina.” Tiếng Trung Quốc l