Old school Swatch Watches
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Của Dạ Tiên Sinh-full

/> Cô xoa lưng anh, đột nhiên buồn cười muốn vì anh hát bài hát ru con.

Lúc ý niệm này ở trong đầu, sau lại ở phát hiện anh hô hấp cư nhiên trở nên vững vàng , biến thành đau lòng.

Người đàn ông này mệt đến nỗi ngủ thiếp đi rồi!

“Dạ Bác Vũ, trở về phòng đi ngủ......” Cô thấp giọng gọi anh.

Dạ Bác Vũ vẫn nhắm chặt mắt, một bộ dáng tham ngủ.

Cô khóe môi mỉm cười, cúi đầu đặt trên trán anh một cái hôn. Đợi cho đến khi cô phát hiện hành động của chính mình, cô bỗng dưng ngẩng đầu, lại đỏ mặt.

May mắn, anh còn đang ngủ.

Cô giả bộ dường như không có việc gì vỗ vỗ anh phía sau lưng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng nói:“Dạ Bác Vũ, đi lên.”

Dạ Bác Vũ đem thắt lưng của cô ôm lấy, cố ý dùng giọng ngái ngủ nói:“Ngủ một phút đồng hồ.”

Hạ Đậu Khấu mơn trớn mái tóc đen của anh, cũng không thúc giục anh, chỉ là ở trong lòng vang lên một nhịp điệu nhẹ nhàng.

...... Vì thế cứ như vậy một hồi. Một tiến, một lui, bảo trì phạm vi an toàn. Âm mưu này làm cho tôi thật hổ thẹn, cảm nhận tư vị được yêu, lại không để anh phát hiện......

Đây là bài hát [ Anh em "> của Trần Dịch Tấn, sáng tác Lâm Tịch. Là cd cô mua trước khi quen biết với Dạ Bác Vũ.

Những lời những từ của các bài hát do Lâm Tịch sáng tác cứ tiến vào lòng cô, lâu dần làm người ta say mê, không nỡ buông tay, giống cảm tình của Dạ Bác Vũ và cô......

Hạ Đậu Khấu hát xong rồi lại cúi đầu --

Dạ Bác Vũ nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt cực thanh tỉnh.

“Anh đối với em là nhất kiến chung tình, ở với nhau nhiều như vậy năm, chắc chắn không chỉ là thích hoặc đơn giản là thói quen, em là tâm của tôi, là gia đình của tôi.” Anh nhìn cô, cao giọng nói.

Hạ Đậu Khấu nghe lời anh nói mà đỏ hốc mắt, cô nắm chặt tay anh nói: “Em chỉ không thể tin được mình may mắn như vậy, cứ nghĩ anh không hiểu rõ ràng......”

“Người không hiểu rõ là em.” Dạ Bác Vũ nâng cằm của cô, trầm giọng nói: “Em không cần để ý thân thế, bối cảnh, còn có mấy chuyện vớ vẩn như có chiếm tiện nghi của tôi hay không. Cho dù em không có gia tài bạc triệu, chỉ cần em vẫn là Hạ Đậu Khấu toàn tâm toàn ý làm tốt mọi chuyện, tôi vẫn sẽ thích em. Hiểu không?”

Hạ Đậu Khấu đỏ hốc mắt, bên môi nở một nụ cười dịu dàng.

“Biết.” Cô nghiêng người về phía trước, chạm má vào vai anh.

“Biết là tốt rồi.” Dạ Bác Vũ vừa lòng gật đầu, ánh mắt sáng lên.“Khi nào thì chúng ta kết hôn?”

“Từ đã, cho em một ít thời gian.” Cô vội vàng kêu ngừng.

Mấy ngày hôm trước chú Dạ và mẹ xuất ngoại nghỉ phép, tính toán năm ngày sao mới về.

Cô cần nói chuyện riêng với mẹ, tìm hiểu cái nhìn của mẹ và chú Dạ, dù sao về sau đều ở chung dưới một mái nhà. Cô không muốn bởi vì bọn họ không ủng hộ nên quan hệ giữa Dạ Bác Vũ và bọn họ càng không thoải mái.

“Anh đã cho em sáu năm , còn chưa đủ sao?” Dạ Bác Vũ hừ lạnh một tiếng, hai tay giao trước ngực.

“Chờ anh trở về, em sẽ cho anh đáp án.” Hạ Đậu Khấu vỗ về hai má anh, nhẹ giọng nói.

“Chờ lâu như vậy làm gì? Anh nói rồi, anh không đồng ý với từ ‘Không’. Em chỉ có thể xem xét ba tháng sau kết hôn, hay là nửa năm sau.” Dạ Bác Vũ kéo cánh tay của cô qua, không khách khí trọng cắn một cái.

“Bá đạo.” Cô cũng cắn lại trên cánh tay anh, nhưng vẻ mặt anh ngả ngớn, làm cho cô không cam lòng đánh lên cánh tay anh.

“Sai, cái này gọi là yêu đến điên rồi.”

Dạ Bác Vũ cúi đầu hôn lên đôi môi anh ngày đêm mong nhớ, mút lấy môi cô bức cô thể hiện những phản ứng chân thực nhất, muốn cô không che dấu gì trước mặt anh.

Anh muốn cô, việc này từ sáu năm trước anh đã biết.

Bây giờ, cũng chỉ chờ cô gật đầu nói “yes”!

***

Dạ Bác Vũ xuất ngoại, ngôi nhà bốn tầng cũng chỉ còn lại một mình Hạ Đậu Khấu.

Anh không ở nơi này bốn ngày, Hạ Đậu Khấu ăn được ngủ ngon, tất cả đều tốt, cô bình tĩnh giống như anh đang ở trong văn phòng cách vách.

Nhưng cô bắt đầu vặn to âm nhạc, bởi vì không có Dạ Bác Vũ, trong nhà đột nhiên trống vắng làm cho cô không quen.

Đương nhiên Dạ Bác Vũ cũng hay đi công tác, nhưng anh luôn về trong vòng 3 ngày, hành trình vượt qua ba ngày, anh sẽ mang theo cô.

Trước đó cảm thấy anh mang theo cô giống như rất nhiều đứa nhỏ đi ngủ phải mang theo gối ôm, đó là một loại thói quen. Hoặc là, cô nhận định anh là đại thiếu gia có rất nhiều chuyện không thích tự mình động tay, mang cô theo, cô sẽ thay anh đăng ký và check in, sẽ thay anh tìm nhà ăn, xử lý tốt tất cả việc vặt.

Bây giờ mới biết được, đó đều là một phần rất nhỏ nguyên nhân anh mang theo cô.

Một mình anh đương nhiên vẫn có thể sống, anh chỉ không thích bên người không có cô, giống như cô bây giờ.

Giống như nằm mơ, không biết nên nói từ chỗ nào. Duyên phận đến, thời gian theo đuổi, tốt đẹp trong nháy mắt, đến không dễ......

Đêm nay, Hạ Đậu Khấu lái xe mới từ siêu thị đại mua đồ về, cô mang theo cd của Trần Dịch Tấn, bài đang bật là bài [ Nên nói từ đâu"> sáng tác của Lâm Tịch, lái xe vào gara.

Hạ Đậu Khấu đột nhiên nhớ mình luôn là người yêu thích rõ ràng. Như việc album của Trần Dịch Tấn cô đều mua tất cả, cd không có sáng tác của Lâm Tịch, cô đều để lại Anh không mang về, bởi vì cảm thấy không hợp khẩu vị.

Trong lòng cô, Trần Dịch Tấn và Lâm Tịch có thể sáng tạo nên một bầu không khí đi sâu vào trong tâm cô, giống như lúc cô và Dạ Bác Vũ ở cùng một chỗ --

Bọn họ giống như là một phần của nhau.

Hạ Đậu Khấu đi ra gara, ngoài ý muốn nhìn thấy đèn lầu một trong nhà sáng.

Dạ Bác Vũ đã trở về sao?

Không hiểu sao cô lại vui sướng, bất chấp rau xanh, hoa quả còn ở trong xe, ba bước cô cũng chỉ bước hai, vọt vào phòng khách --

Chú Dạ đang ngồi ở phòng khách xem tin tức trên tivi.

Hạ Đậu Khấu bỗng dưng dừng chân, lễ phép kêu: “Chú Dạ, ngài đã trở lại. Cháu tưởng tối mai hai người mới lên máy bay chứ.”

“Con của một người bạn của mẹ con kết hôn trưa mai, gọi vài cuộc điện thoại quốc tế kêu bà ấy nhất định phải về.” Dạ Quốc Duy đẩy đẩy kính mắt, kỳ lạ hỏi:“Bác Vũ đâu?”

“Anh ấy đi công tác, ngày mốt mới về.” Hạ Đậu Khấu nhìn thoáng qua cầu thang. “Mẹ ở nghỉ ngơi sao?”

“Bà ấy để lái xe chở đi làm mặt, tối mới về.”

“Chú Dạ, cháu đi lấy mấy thứ trong xe. Chú muốn ăn chút hoa quả không?” Hạ Đậu Khấu hỏi.

“Cũng tốt.” Dạ Quốc Duy gật gật đầu.

Hạ Đậu Khấu vội vàng vào gara, chuyển hết đồ vào phòng bếp.

Cô nhuần nhuyễn cắt bốn năm loại hoa quả, đặt trên dĩa.

Dạ Quốc Duy nhìn hoa quả thịt nguội, ăn hết một nửa mới cười nói: “Năm đó cháu nói với mẹ cháu là muốn nhận làm việc nhà, chú không nghĩ cháu sẽ quản lý mọi chuyện tốt như vậy. Mấy năm nay, mọi người đều nhờ cháu chăm sóc .”

“Chú Dạ mới là người chăm sóc cháu nhiều hơn ạ.” Hạ Đậu Khấu chân thành nói.

Tuy rằng Dạ Quốc Duy không hỏi han ân cần nhiều, nhưng ý thức trách nhiệm với gia đình và công ty, chưa từng lơi lỏng.

“Bác Vũ hai năm nay đứng vững ở công ty, đều nhớ có cháu là trợ lý. Cháu vào công ty rồi, nó giống như là hổ thêm cánh ấy.” Dạ Quốc Duy nói.

“Chú Dạ khích lệ, năng lực anh ấy vốn đã mạnh.” Hạ Đậu Khấu mỉm cười nói, biết Dạ Bác Vũ nhất định sẽ thực vui vẻ khi biết Chú Dạ khen ngợi.

Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
₪ Tải game miễn phí
676/6754
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet