Polaroid
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Truyện ma - Nàng Hoa

g Hoa.

- Là con cái nhà ai vậy? Mà sao lại chết?

Phan Hiếu hạ thấp giọng, chừng như sợ lời nói của mình bị người khác nghe được:

- Cô ta đẹp lắm, mà bị chết do bị dìm dưới nước! Bà Diệp lè lưỡi:

- Trời đất ơi, ai mà ác dữ vậy.

- Chính thầy mo trong làng làm chuyện đó! Cũng do tục lệ lâu đời. Người ta nghi cô ấy bị ma lai nhập, cho nên...

Ông Diệp gật đầu:

- Tôi có nghe người ta kể nhiều chuyện hủ tục ở các bản làng. Như chôn sống cô gái hay đứa con mà cô ta lỡ sinh ra mà không có cha. Nhưng việc trấn nước vì nghi ma lai nhập thì mới nghe đây.

Ngọc Lan chen vào:

- Hồi nãy trên xe ba má không nghe thằng Trọng kêu lên là hãy cứu cô gái nào đó, đừng để người ta dìm dưới nước sao?

Bà Diệp nhớ lại:

- Đúng rồi, tôi còn nghe nó kêu tên là nàng Hoa nữa! Ông Diệp nghe lạnh cả người:

- Sao lại có chuyện lạ lùng thế này? Phan Hiếu nói thêm:

- Sáng sớm hôm nay, trước khi mặt trời lên, dân làng đều tụ tập gần hồ để chứng kiến cảnh “trừng phạt” đó. A Hoa đã bị dìm cho đến chết chỉ vì cách đây một tuần, nó đã đang đêm đi ra ngoài rừng, vừa đi vừa cất tiếng gọi ai đó tên là Trong hay Trọng gì đó. Dân trong bản nhìn thấy, người ta báo thầy mo và ông ta quả quyết A Hoa bị ma lai bắt hồn!

Bà Diệp kinh hãi:

- Trời ơi. Đúng là... đúng là có dính tới thằng con mình rồi ông ơi! Linh tính chẳng lành, ông Diệp kéo tay Phan Hiếu và cả chàng rể: - Đi cứu nó mau!

Họ băng rừng vượt suối, phải mất hơn một giờ sau mới tới được phía bên kia hồ. Nhưng lúc ấy thì mọi việc đã xong rồi, chỉ còn lại bên bờ hồ một quang cảnh tiêu điều: nhiều cành hoa rừng vứt tứ tung, cây cỏ ở vạt đất bị giẫm đạp rạp xuống. Và ở phía xa xa, trên mặt nước có những bông hoa dại trôi lững lờ. Hình như ai đó đã thả hoa để tiễn đưa người chết, hoặc cũng có thể là để tống khứ một hồn ma...

Không thấy bóng dáng Trọng ở đâu…

Trọng phải nép mình ở bụi rậm chờ khá lâu thì mọi người mới từ từ rút đi hết. Anh sốt ruột từ nãy giờ, bởi từ khi có mặt ở đây, anh cố giương mắt tìm mà vẫn không thấy bóng dáng của “nạn nhân” đâu. Mà theo lời ông Phan Hiếu nói thì sáng nay thầy mo đã dìm chết nàng Hoa dưới dòng nước, họ chờ mặt trời đứng bóng như lúc này thì đem xác nạn nhân lên đốt thành tro rồi rải tro đó xuống hồ, coi như tống khứ được yêu ma ra khỏi làng.

Nhưng khi nãy rất đông dân làng tiến hành buổi lễ gì đó, họ nhảy múa, ca hát và cả cầu nguyện nữa, nhưng tuyệt nhiên không có một ai bị xử tội, có nghĩa là nàng Hoa không có mặt! Trọng vái thầm:

- Lạy trời cho nàng đừng bị...

Vừa nghĩ đến đó thì Trọng nhìn thấy cha mình và hai người nữa chạy tới. Anh không muốn đối mặt với họ khi chưa biết tin tức mà mình cần biết, nên cố nín thở trốn thêm một lúc nữa. Đến khi ông Phan Hiếu giải thích gì đó với cha, ông Diệp đồng ý rút lui thì Trọng mới thở phào nhẹ nhỏm. Anh nhìn trước sau không còn thấy ai thì mới dám mò ra tận bờ hồ. Nhìn thấy một thân chuối trôi cùng những bông hoa rừng, Trọng liên tưởng đến một xác người bị cột theo đó, anh kêu khẽ:

- Trời ơi!

Và chẳng cần nghĩ ngợi thêm, Trọng nhảy thẳng xuống nước, nhắm chỗ cây chuối đang trôi mà bơi tới. Tuy nhiên, đó chỉ là một thân chuối trơ trọi, không mang theo vật gì khác.

Thất vọng, Trọng bơi vào bờ và cứ để nguyên quần áo ướt như vậy, nằm vật ra trên bãi cỏ. Bên tai anh lại văng vẳng cái âm thanh mà từ ba bốn bữa nay cứ vọng về!

- Nàng Hoa!

Trọng chồm dậy, cứ ngỡ cô gái tên Hoa đang đứng gần đâu đó, nên đảo mắt nhìn. Tuyệt nhiên không. Chỉ có cây rừng và gió rít từng cơn.

- Hay là...

Trọng đang nghĩ tới chuyện có thể cô gái chưa bị chết? Có thể lắm, bởi

nếu chết thì lúc nãy anh đã thấy xác. Người ta còn phải đem xác đi thiêu kia mà!

- Đúng rồi!

Trọng lại nghĩ, có thể lúc anh tới thì đã quá trễ, có thể họ đã đưa xác nàng Hoa đi đến giàn hỏa.

Vừa lúc ấy, Trọng nhìn thấy một cột khói khá gần. - Trời ơi, trễ rồi!

Bất kể hiểm nguy, Trọng cứ theo hướng cột khói mà lao tới. Anh chàng có thể bị mất mạng bởi bẫy chông người dân bản bẫy thú dữ, nhưng cũng may, sau hơn nửa giờ Trọng đã tới gần chỗ cột khói đang bốc lên.

Nhưng một lần nữa, Trọng bị trễ. Cột khói vừa tàn, ông thầy mo và bốn năm người đàn ông đang gom nhặt những gì còn lại sau đám cháy, cho vào một cái hũ.

- Tro cốt của nàng Hoa!

Trọng định lao tới cướp lấy, nhưng kịp nghĩ lại, nếu xuất hiện lúc này sẽ biến thành mồi ngon của bọn người kia thôi. Anh cố nén, trốn kỹ vào bụi rậm.

Bọn người kia sau khi gom đủ những mảnh vụn, họ dùng một chiếc khăn

đỏ bịt kín miệng hũ lại rồi đem đặt ở mộ đá rất gần với chỗ Trọng nấp. Chúng

chỉ trỏ và nói với nhau bằng thổ ngữ, Trọng không rõ, nhưng cũng có thể đoán

được là chúng chờ cho mặt trời xế bóng thì đem trở lại hồ để “hóa sinh”.

Đúng là dịp may trời cho! Trọng nín thở, chờ cho hai tên nọ quay đi hơi

xa, bèn nhoài người lên ôm gọn chiếc hũ vào lòng, bò đi một đoạn rồi chạy thật

nhanh.

Lúc nãy trên đường tới đây Trọng đi phải mất cả giờ, nhưng khi chạy về anh chỉ cần nửa tiếng. Lúc thấy bóng Trọng ngoài ngõ, cả nhà reo lên:

- Trọng!

Ông Phan Hiếu nói vui:

- Tui nói rồi mà, cậu này đâu có sao!

Bà Diệp mừng quá mắng yêu con:

- Thằng quỷ, làm mọi người hết hồn!

Trọng không quan tâm tới ai hết, chỉ khư khư giữ chiếc hũ, lúc này ông Diệp mới để ý:

- Cái gì vậy con?

Trọng không đáp mà đi thẳng vào phòng riêng. Phan Hiếu thì hiểu chuyện, nói khẽ với ông chủ:

- Cái hũ đó người ta đựng tro cốt của người chết. Có thể là của con A Hoa!

Nghe vậy, bà Diệp ré lên:

- Trời ơi, mày điên rồi sao Trọng!

Trọng không đáp lại, rút mãi trong phòng. Lát sau anh bước ra, vẫn ôm chặt chiếc hũ:

- Ba cho con về ngay Sài Gòn!

Hình như đoán được ý của Trọng, ông Phan Hiếu chen vào nói:

- Có phải cậu đánh cắp tro cốt của A Hoa không? Có ai đuổi theo cậu về đây không?

Trọng lắc đầu chứ không nói, Phan Hiếu hạ thấp giọng:

- Nếu không ai đuổi theo thì cậu đừng sợ. Cậu ở trong nhà này cũng an toàn như về Sài Gòn vậy.

Ông Diệp thấy con có vẻ căng thẳng, nên bước tới trấn an:

- Ba đã hiểu chuyện của con rồi. Giữa con và cô gái ấy có thần giao cách cảm nên mới khiến cho hai người chưa hề quen biết nhau, lại ở xa ba bốn trăm dặm báo mộng cho nhau như vậy. Và bây giờ chuyện đã dĩ lỡ rồi, cô gái ấy vì con mà bị chết thảm. Vậy con cần làm cái gì đó để vong linh cô ấy đỡ khổ chốn suối vàng?

Nghe cha hỏi Trọng cảm động. Anh gục đầu vào vai cha khóc nức nở:

- Con có tội cha à! Nếu con tới sớm hơn một chút thì nàng đâu ra nông nỗi này.

Phan Hiếu cũng nói:

- Người ta mới xử A Hoa hồi sáng sớm nay. Nếu hôm qua cậu Út này tới thì mọi sự đã khác.

Ngọc Lan đứng gần đó nói chen vào:

- Xuất hiện sớm thì họ giết luôn chớ khác gì! Phan Hiếu giải thích:

- Phong tục ở đây nếu chàng trai mà A Hoa mơ thấy xuất hiện kịp thời thì họ sẽ không bắt tội, mà trái lại còn tác hợp cho hai người nữa!

Ngọc Lan cười phá lên:

- Không lẽ cưới con nhỏ người thiểu số đó về làm dâu! Trọng trừng mắt nhìn chị mình:

- Tôi cấm không cho chị nói cô ấy bằng giọng đó!
<<123>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Truyện ma - Ma Trả Ơn Người
Truyện ma - Anh Đạp Xích Lô
Truyện ma - Nước Mắt Cải Vong
Truyện ma -Tâm Xấu Bị Ác Báo
Truyện ma - Người Học Trò Nghèo
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
118/4186
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet