XtGem Forum catalog
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Truyện ma - Nàng Hoa

Còn một lần nữa là hết tình chị em đó!

Không ngờ Trọng phản ứng dữ quá, Lan hơi sượng. Ông Diệp phải lên tiếng:

- Con Lan đừng can thiệp chuyện của em. Để đó ba giải quyết.

Bà Diệp thấy Trọng như vậy cũng không còn lớn tiếng như lúc nãy, mà chỉ nói riêng với chồng:

- Ông tính sao, chớ ai lại để nó giữ cái... cái của nợ đó trong nhà. Bà nói rất khẽ, không ngờ Trọng cũng nghe được:

- Nếu gọi đây là của nợ thì con trai ba má sẽ đưa của nợ này đi liền bây

giờ!

Ông Diệp phải gắt lên:

- Tôi bảo không ai được xía vào chuyện của thằng Trọng hết.

Khil mọi người đã im lặng, lúc này ông Diệp mới kéo con trai lại gần rồi ôn tồn hỏi:

- Con thuật rõ cho ba nghe coi, trong giấc mơ con thấy gì?

Trọng chừng như cần tuôn ra những điều còn giấu trong lòng:

- Con nghe có những âm thanh kỳ lạ lắm trong giấc ngủ. Ban đầu con không phân biệt được là gì. Mãi đến khi tới đây rồi con mới hiểu được âm thanh đó là tiếng gió rừng rít từng cơn. Và chen vào đó là tiếng khóc của người con gái. Con nghe đến như vậy mà vẫn không biết là nàng ở đâu và làm sao để tới được! Có phải tại con quá chậm trễ không ba?

Ông Diệp chép miệng:

- Cũng tại ba một phần. Phải chi chiều hôm qua ba không bận ký hợp đồng thì mình đã kịp lên tới đây từ tối hôm qua rồi.

Phan Hiếu vội nói:

-Nếu tối qua cậu Út có mặt thì còn kịp! Nghe nói suốt tối qua con A Hoa còn chạy ra rừng gọi tên Trọng ơi Trọng hỡi, cho đến khi bị thầy mo vây bắt, tội nghiệp con nhỏ nó khóc chết lên chết xuống. Nó thề là trong giấc mơ nó thấy, người con trai đó mà theo nó thì chính người ấy là duyên nợ của nó!

Lan không nhịn được, lại nói:

- Người ta đã nói như vậy rồi mà còn trị tội là sao? Đúng là hủ tục! Ông Phan Hiếu thở dài:

- Người thiểu số còn nhiều hủ tục lắm. Đặc biệt là người con gái một khi bị nghi dính tới ma lai thì một là bỏ làng ra đi, hai là phải chết?

Ông Diệp ra dấu cho Lan không nói nữa, vừa kéo Trọng trở vào phòng:

- Con cứ ở lại đây. Trong nhà mình, đất rừng thì không ai có thể làm gì

được.

Trọng có vẻ yên tâm. Anh nhịn bữa cơm chiều, mặc dù đích thân bà Diệp dọn và mời gọi đến mấy lần. Cửa phòng đóng kín nên không ai có thể nhìn tận mắt Trọng trân trọng với cái hũ đự đựng tro cốt đến mức nào. Có ai nhìn thì Trọng chắc cũng không ngượng khi vẫn ôm chặt hũ tro cốt, kể cả khi đã ngủ say.

Đêm hôm đó trái với Trọng, ông Diệp lại là người mất ngủ. Ông không tài nào chợp mắt được, bởi vừa mơ màng thì ông lại nghe tiếng khóc của ai đó vọng lại từ bên ngoài.

Ông cứ lén nhìn từ cửa sổ mà không thấy gì ngoài bóng tối. Ông cũng không báo cho vợ biết, sợ bà lo lắng. Tuy nhiên sau đó thì cả nhà đều hay.

Bà Diệp bàn với chồng:

- Hay là ông để tôi đốt nhang van vái, chớ kiểu này tôi nghi là... oan hồn uổng tử chi đây!

Tuy nhiên, do nhà mới, lại ở vùng rừng núi nên tìm hoài cũng không có nhang đèn. Ông Diệp đành phải nói:

- Mình cứ khấn nguyện là được rồi.

Ngọc Lan là người không tin chuyện ma quỷ, nhưng sau khi nghe tiếng khóc một lúc cũng phải nói:

- Tiếng khóc này là của phụ nữ. Hay là...

Ý nghĩ của cô trùng khớp với mẹ, nên hai mẹ con cùng hốt hoảng: - Nàng... Nàng Hoa!

Không ai bảo ai, họ nghe lạnh khắp người và cùng ôm nhau rút vào một góc.

Hai năm sau...

Nỗi buồn lớn nhất của vợ chồng ông Diệp là tình trạng của Trọng. Kể từ khi xảy ra vụ “nàng Hoa” thì anh chàng như cái bóng của chính mình. Suốt ngày rút trong phòng riêng, cắt hết mọi giao tiếp với bạn bè.

Trọng là người con trai duy nhất trong nhà, tuổi cũng đã gần ba mươi, nên tình hình đó lại càng làm cho ông bà Diệp lo lắng, bồn chồn. Cơ ngơi của họ lồi lấy ai cáng đáng, bởi ông Diệp đã bắt đầu có dấu hiệu bệnh hoạn, chậm chạp. Mộng ước duy nhất của ông vế cậu con trai hầu như chỉ còn là sự thất vọng.

Hôm nay, cũng giống như mọi ngày từ hai năm nay, ông Diệp lặng lẽ ngồi ở trường kỷ, nhâm nhi chén trà sen mà buồn cho gia thế. Chợt có tiếng dép lê tới gần một cách hấp tấp, rồi giọng phấn khởi của bà vợ:

- Có chuyện này hay lắm ông ơi!

Không buồn nhìn lên, giọng ông đầy chán nản: - Có gì đâu mà hay…

Bà Diệp ngồi xuống, giọng sôi nổi:

- Cưới vợ cho thằng Trọng đi ông!

Buông tràng cười đầy chua chát, ông Diệp lúc này mới ngẩng lên: - Bà ấm đầu hay nằm mơ vậy?

Bà Diệp vẫn với giọng lạc quan:

- Tôi mới được mách mối này hay lắm, mà tôi tin thằng Trọng nhà mình sẽ không thể chê được!

Bà chỉ cho chồng xem tấm ảnh cô gái có gương mặt thùy mị, nhan sắc mặn mà trong tờ lịch treo trên tường:

- Giống y con nhỏ này nè! Mà lạ quá, sao lại có hai người trùng tên nhau? - Tên gì?

- A Hoa! Đúng như cái tên của con nhỏ mà thằng Trọng đam mê, tơ

tưởng.

Bây giờ ông Diệp mới thật sự chú ý. Nhìn ảnh cô gái, ông phải nhận là đẹp và vừa ý. Tuy nhiên, ông vẫn nói:

- Nếu là người thiểu số thì việc trùng tên là chuyện thường. A Hoa, A Lan, A Miện là cái tên phổ biến của bản làng người thượng.

Bà Diệp không chịu thua:

- Nếu chỉ có vậy thì tôi đâu có nói làm gì. Có chuyện này hay lắm... Bà lại hạ thấp giọng hơn:

- Nó đang ở đây nè!

Ông Diệp giật mình:

- Ở đây là ở đâu?

Bà chỉ tay ra phía trước nhà:

- Ngay ở cửa nhà mình!

Ông Diệp như người trên trời rớt xuống:

- Bà nói chuyện gì tôi không hiểu?

- Thì ông ra ngoài này xem sẽ biết.

Bà nắm tay ông dẫn ra ngoài. Ngay ở tường rào cổng nhà ông có vợ chồng người thiểu số và một cô con gái tuổi đôi mươi đang ngồi bán các loạl lá, cây thuốc và một số sản phẩm của vùng rừng núi. Bà Diệp nói:

- Con nhỏ con gái đó tên là A Hoa. Lúc nãy tôi hỏi và nghe nó trả lời tôi giật mình! Tôi cứ tưởng hồn con A Hoa, nàng Hoa gì đó của thằng Trọng hiện về chớ!

Ông Diệp lén nhìn kỹ cô gái ăn mặc quần áo người Thượng ngồi ngoài kia và phải tấm tấc khen:

- Sao lại có đứa con gái Thượng đẹp còn hơn cả người Kinh nữa! Bà Diệp nói khẽ hơn:

- Để tôi ra kêu nó vào nhà, mình hỏi chuyện nó xem

Bà bước ra và bỏ tiền mua một lúc hết cả đống cây cỏ và cả mấy cái răng nanh heo rừng nữa. Bà nói gì đó với hai vợ chồng người Thượng mà đứng bên trong ông Diệp không nghe rõ.

Lát sau, ông ngạc nhiên khi thấy họ cùng bước vào nhà. Bà hí hửng khoe: - Họ chịu vào nhà nói chuyện rồi ông!

Khi ngồi ghế rồi, người đàn ông thượng mới lên tiếng giọng Kinh tuy lơ lớ nhưng khá rành:

- Tui ở Madagui xuống đây hoài để bán thuốc. Bữa nay có dẫn theo con nhỏ này, nó ở chung bản, có bụng muốn kiếm chỗ làm. Nhà nghèo quá mà. Thấy nhà ông bà lớn quá, có cần người làm không?

Bà Diệp mừng quá không nén được:

- Có! Có!

Ông Diệp ra dấu bằng mắt cho bà, rồi ôn tồn hỏi: - Cô này biết nói tiếng Kinh không?

- Biết. Biết nhiều nữa! Nó từng đi làm đồn điền ở trên đó mấy năm rồi! Nói chuyện đi A Hoa.

Cô gái bấy giờ mới lên tiếng:

- Cháu từng đi làm ở đồn điền trà. Cháu biết nhiều tiếng Kinh. Cháu cũng thích người Kinh nữa.

Bà Diệp chen lời:

- Cha mẹ, nhà của cháu ở đâu?

- Dạ, ở Madagui. Mà chết hết rồi.

Người đàn ôno Thượng nói vào:

- Nó mất cha mẹ hồi ba tuổi, khi đó người bản tôi vớt được nó trên một bè chu
<<123
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Truyện ma - Ma Trả Ơn Người
Truyện ma - Anh Đạp Xích Lô
Truyện ma - Nước Mắt Cải Vong
Truyện ma -Tâm Xấu Bị Ác Báo
Truyện ma - Người Học Trò Nghèo
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
128/4196
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet