pacman, rainbows, and roller s
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Truyện ma - Người Tình Ma

nào. Phước phải hỏi lại:

- Bên kia có nơi nào ngủ trọ được không bác?

Ông già nhìn Phước lắc đầu:

- Làng quê chứ đâu phải phố chợ mà nhà trọ cậu!

Phước đăm chiêu:

- Lỡ không tìm được nhà thì biết ngủ đâu? Có đình chùa gì gần đây không bác?

Ông già thoáng một chút suy nghĩ, rồi bảo:

- Về nhà tôi ngủ.

Đã nghe chị chủ quán nói ông già không có nhà, anh hỏi lại:

- Bác sống trên ghe này một mình, làm sao chiếc ghe chứa được hai người bác?

Ông già cười nhân hậu:

- Vậy ra cậu đã nghe người ta nói về tôi rồi phải không? Tuy ghe này không đủ chỗ cho hai người ngủ, nhưng nhà thì dư để cậu ở đêm nay!

Phước giật mình:

- Bác Hai có nhà riêng, sao người ta nói bác chỉ sống dưới ghe?

Ông không đáp đúng câu hỏi mà lại chỉ tay về phía trước và nói:

- Nhà ở chỗ đó.

Ông hướng mũi ghe về phía vừa chỉ, lát sau đã thấy một bến sông cây cối um tùm. Bấy giờ ông mới cột ghe lại ở gốc một cây bần, rồi bảo:

- Cậu theo tôi lên đây. Tuy không tiện nghi lắm, nhưng cũng đủ cho cậu yên giấc tối nay. Chỉ có điều đứa cháu tôi là chủ căn nhà lá này có thể tối nay nó không về, vậy cậu có dám ngủ một mình không?

Phước đáp thật lòng:

- Dạ, cháu bác Hai ở được thì cháu ở được thôi. Nhưng lỡ nửa đêm người đó về gặp cháu thì sao?

- Không sao cả. Ở chốn quê này, được đón khách thành phố tới ngủ lại là vui rồi, ai thắc mắc làm chi. Thôi được rồi, tôi sẽ ngồi lại nói chuyện với cậu cho vui, khi nào cậu buồn ngủ thì tôi về cũng được. Tôi cũng neo ghe gần đây…

Chợt nhớ ông nói:

- Chắc là cậu chưa ăn cơm chiều. Vậy để tôi xuống ghe lấy lên ít đồ ăn, mình cùng ăn cho vui. Cậu không chê đồ ăn đạm bạc chứ?

Phước thấy ông thật thà, lại nhiệt tình, nên đáp hay:

- Dạ, có thức ăn đã là quý rồi, mà cháu thì dễ ăn lắm, gì cũng nuốt trôi cả!

Chừng nửa phút sau ông già Hai mang lên một con cá nướng và nửa nồi cơm nguội, ông bảo:

- Cơm thì nguội, nhưng được cái là còn nóng, nên ăn chắc cũng không đến nỗi nào!

Rất tự nhiên, ông già dọn ngay thức ăn lên bộ giường tre rồi giục Phước:

- Ăn ngay đi cậu, để lát nữa cá nguội thì tanh.

Ông ra ngoài hái vào một mớ đọt non và giải thích:

- Cá nướng mà ăn không kèm rau thì không ra gì cả. Đây là đọt cóc non, cậu ăn thử coi có ngon hơn rau thị thành không?

Không ngờ được ăn bữa ăn quá lạ miệng, nên Phước tự nhiên ăn hơn phân nửa xuất ăn, vừa ăn anh vừa nghe ông già hỏi:

- Cậu nói thật cho tôi nghe, cậu tìm ông thông phán gì đó ở xứ này? Sao cậu biết ông ta về đây?

Phước không còn dè dặt như ban đầu nữa, anh nói:

- Dạ chẳng giấu gì bác Hai, cháu đi tìm ông chỉ bởi giữa cha mẹ cháu và bác ấy có liên quan đến một lời hứa…

Ông già rất chăm chú lắng nghe, có vẻ sốt ruột:

- Lời hứa thế nào cậu?

- Dạ, hứa về một cuộc hôn nhân!

Phước đặt miếng thịt cá nướng trở lại tàu lá chuối, giọng hơi chùng xuống:

- Mà cũng tại ba má cháu, phải chi lúc cháu đủ tuổi lập gia đình, ông bà cháu đi tìm ông thông phán Thành thì chắc không mất công như bây giờ!

Ông già hỏi tới:

- Vậy sao họ không cho cậu đi tìm?

- Chỉ vì mẹ cháu muốn cháu lấy vợ giàu, con ông Phủ đầy quyền thế, để khi cháu ra trường sẽ dễ bề tiến thân, hơn là cưới một cô gái con ông phán về hưu. Thêm nữa…

Phước ngập ngừng, không muốn nói ra điều riêng tư… Nhưng thấy ông già có vẻ lắng nghe, vả lại anh nghĩ, có cho ông ấy biết cũng không có gì phải ngại, bởi ông ta là người dưng, nghe rồi bỏ mà… Do vậy sau vài giây ngần ngừ, Phước tiếp:

- Thêm vào đó, chẳng biết căn cứ vào đâu mà má cháu nói là cô gái con ông thông phán đó bị bệnh kín gì đó, mà là bệnh nan y nữa, do vậy không muốn cho cháu cưới cô ta!

Ông già có vẻ kích động:

- Mà cậu cũng sợ lây bệnh của cô ấy sao? Cậu nghe lời bà già?

Phước lắc đầu, giọng anh bùi ngùi:

- Cháu hoàn toàn không đồng ý với ý của má cháu. Cháu muốn đi tìm cho bằng được cô gái. Bởi cháu nghĩ, hôn nhân là lương duyên trời định mà, dẫu mới chỉ là lời hứa giữa hai bên cha mẹ lúc tụi cháu còn nhỏ, nhưng vẫn là lời hứa nhân duyên. Nếu hai đứa tụi cháu mà có duyên thì dẫu cô ấy ra sao thì cháu vẫn cưới!

- Cậu nói thật?

Phước đưa miếng cá nướng kèm đọt cóc nhai một miếng lớn, tỏ thái độ dứt khoát:

- Điều đó là chắc chắn!

Ông già gục gật đầu:

- Xứng đáng là tư cách một con người! Tiếc cho cô gái ấy…

Phước ngạc nhiên:

- Ủa, bác biết về cô gái hứa hôn với cháu sao? Bác biết ông Phán Thành?

Ông già vội lắc đầu:

- Không… tôi chỉ cam cảnh thôi. Người có lòng dạ như cậu thật đáng quý.

Phước được dịp trút tâm sự:

- Từ sau vụ ấy cháu bỏ nhà đi. Cháu đi để tránh không cưới vợ theo ý ba má cháu. Nhưng cháu cũng không làm sao biết được nơi đâu để tìm gia đình ông thông phán. Cháu vẫn muốn tự thân mình thực hiện lời hứa năm xưa!

- Cậu nói thật? Trời ơi, quả là người có tấm lòng bồ tát! Nhưng… nếu không tìm được người ta thì cậu làm sao?

Phước cười gượng:

- Cháu đã thề với lòng mình, nếu cháu không kết nhân duyên được với người ấy, hay ít ra không gặp được cô ấy một lần để ngỏ lời chính thức thì cháu chưa thể tính tới hôn nhân với ai khác! Cháu tự coi như mình là người đã có vợ rồi! Bởi vậy lần này cháu mới lặn lội về đây, cháu quyết bằng mọi giá phải tìm cho ra cô ấy.

Ông già chép miệng:

- Sợ e là khó. Năm bảy năm rồi, vật đã đổi sao đã dời… Mà đời người thì ngắn ngủi vô cùng…

Ông nói xong vội đứng lên, bước nhanh ra ngoài, sau khi dặn lại:

- Tôi đi đây, có gì sáng mai tôi sẽ trở lại sớm. Tôi hứa sẽ giúp cậu tìm cho được người mà cậu cần tìm!

Phước muốn hỏi thêm, nhưng không còn kịp nữa, bóng ông già chèo đò đã khuất sau lùm cây. Thấy muỗi vo ve chung quanh, Phước lo đêm nay mà ngủ trần thì có nước làm mồi nuôi lũ chúng! Tuy nhiên khi nhìn kỹ chiếc giường còn lại bên trong, Phước thấy một chiếc mùng đã giăng sẵn? Anh thích thú:

- Đúng là trời còn thương!

Tuy bữa ăn đơn sơ, nhưng do đói và lạ miệng nên Phước ăn đến no nê và còn thèm. Anh thầm cám ơn ông già chèo đò, hứa với lòng là nay mai thế nào cũng tìm cách mời lại ông một bữa!

Phước đứng lên vươn vai, vừa định bước ra ngoài chốt cửa lại, thì… anh hoa mắt, lảo đảo như vừa uống rượu… và chỉ trong phút chốc thì không còn biết gì nữa…

Phước tròn mắt nhìn vào người đang đứng trước mặt mình, lặp lại câu hỏi lần thứ hai:

- Cô là… ai?

Có lẽ chờ cho Phước bình tĩnh hơn, người kia mới nhẹ nhàng đáp:

- Người hỏi phải là tôi, chứ sao lại là anh. Vậy tại sao anh vào nhà tôi, anh chưa trả lời?

Bây giờ Phước mới tỉnh táo hoàn toàn, anh bật ngay dậy, vừa ngơ ngác nhìn quanh và nhận ra mình đang nằm trong ngôi nhà lá mà đêm qua đã được ông già chèo đò đưa tới.

- Tôi… tôi…

Bấy giờ Phước mới nhìn rõ, người đứng trước mặt mình là một cô gái khá đẹp, tuy ăn mặc đơn sơ nhưng toát lên nét kiều diễm và có chút gì đó là của thành thị, chứ không thuần túy thôn nữ như cách ăn mặc.

- Cô là…?

Cô gái giờ mới nhếch môi cười:

- Anh lại hỏi nữa rồi? Vẫn chưa trả lời tôi mà. Anh là ai mà vào nhà tôi nằm ngủ tự nhiên như nhà mình vậy?

Lúc này Phước m
<<123>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Truyện ma - Ma Trả Ơn Người
Truyện ma - Anh Đạp Xích Lô
Truyện ma - Nước Mắt Cải Vong
Truyện ma -Tâm Xấu Bị Ác Báo
Truyện ma - Người Học Trò Nghèo
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
450/2231
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet