Teya Salat
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Truyện ma - Người Tình Ma

ới nhận ra vì thế của mình, anh bẽn lẽn nói:

- Tôi… tôi được bác Hai chèo đò bảo… cứ tự nhiên ngủ ở đây. Mà sao cô vào được khi tôi đã chốt hết cửa lại rồi?

- Chốt cửa trước, lại để thả cửa sau, giữ nhà kiểu như anh thì ăn trộm vào khiêng đi lúc nào cũng không hay! Mà anh nói do bác tôi dẫn tới, vậy bác tôi đâu?

Phước đỡ quê:

- Cô hiểu cho rồi đó. Bác Hai đi xuống đò, nói sẽ trở lại vào sáng mai. Bây giờ là giờ nào rồi cô?

- Mười giờ sáng!

Phước hốt hoảng:

- Không xong rồi, tôi phải về Sài Gòn liền bây giờ! Trời ơi, sao tôi lại ngủ dữ vậy không biết!

Thấy anh quýnh lên, cô gái cũng bắt cười:

- Anh biết ở đây là đâu không mà giờ này đòi về Sài Gòn liền?

- Thì đây là… là làng Vĩnh Trạch.

- Ờ, làng này ở bên này sông, muốn đi về Sài Gòn phải qua đò, đi ra chợ, rồi lên thị xã, từ thị xã mới có xe đi Sài Gòn. Mà xe thì chỉ chạy một chuyến vào sáng sớm. Hay anh muốn đi bộ về trên đó?

- Vậy ông già Hai?

- Bác hai tôi bữa nay bệnh rồi, không đưa đò được.

Cô nói xong quay bước ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn nói với lại:

- Bác có gửi cho anh cái này, nhưng dặn là chỉ đến mười hai giờ trưa nay mới được mở ra xem.

- Cái gì vậy?

- Cái gói để trên bàn thờ đó.

- Bàn thờ nào?

- Thì trong nhà chỉ có một bàn thờ thôi, còn hỏi là bàn thờ nào nữa?

Lúc tối có lẽ do không đủ ánh sáng nên Phước không kịp quan sát, bây giờ nghe cô gái nói vậy anh mới bước ra nhà ngoài nhìn thì quả thấy có một bàn thờ cũ. Nhưng…

Vừa dán mắt vào nhìn thì Phước đã kinh hãi kêu lên:

- Sao lại thế này?

Trên tủ thờ có ảnh chân dung một cô gái mà chỉ cần nhìn qua cũng đủ thấy nó giống với cô gái vừa rồi như khuôn đúc.

- Cô gái này là…

Phước ghé sát vào hơn, nhìn kỹ khung ảnh và một lần nữa anh thốt lên:

- Không thể được.

Anh thấy ngay dưới bức hình có dòng chữ viết rất nắn nót: “Mãi mãi nhớ con gái yêu Tuyết Hạnh của cha! Phán Thành!”

- Cái gì?

Phước đọc kỹ dòng chữ lần nữa rồi người anh run lên:

- Tuyết Hạnh… trời ơi!

Ngỡ rằng mình vẫn còn mơ ngủ, Phước đưa tay sờ thử vào khung ảnh và lạnh người khi nhận ra những gì đang trước mắt anh là sự thật. Phước thảng thốt:

- Sao thế này hở trời!

Suýt nữa anh đã té ngã vì người như mất hết sinh lực. Đầu óc choáng váng. Vừa mới tỉnh lại sau một giờ ngủ bất thường, giờ đây Phước lại đang chìm dần vào cơn mê mà trong lúc bàng hoàng anh còn kêu lên được hai tiếng:

- Tuyết Hạnh!

Ông già Hai từ dưới bến mới vừa bước lên. Nhìn thấy Phước như thế ông lặng người đi rồi nhẹ thở dài…

- Cậu đã tỉnh lại lần nữa rồi và chắc chắn là không chết. Nãy giờ tôi ngồi đây mà cứ ngỡ là cậu sẽ đi theo người mà cậu đang tìm kiếm! Giờ thì ổn rồi.

Người nói đó là ông già Hai chèo đò. Phước vừa nhìn thấy ông, anh đã kêu lên:

- Bác Hai, sao lại thế này?

Biết là Phước đang muốn hỏi gì, ông già vẫn điềm nhiên nói:

- Ở đời mọi vật xoay tròn chung quanh nhau. Rồi đến một lúc nào đó điều tưởng như không bao giờ gặp, lại gặp nhau trong hoàn cảnh oái oăm như thế này!

- Nhưng sao cô ấy lại là Tuyết Hạnh? Có phải bác biết rõ về Tuyết Hạnh và cha cô ấy, ông phán Thành?

Ông già Hai thở dài lần nữa:

- Phán Thành đã chết kể từ khi con gái ông ta qua đời. Mà cậu có biết vì sao con Tuyết Hạnh chết không?

Không đợi Phước trả lời, ông già đã tiếp:

- Một đứa con gái còn độ tuổi xuân thì, đang mơ đến ngày được thực hiện lời đính ước của đôi bên cha mẹ cho cuộc hôn nhân tuy không phải do mình chọn lựa, nhưng nó đặt kỳ vọng vào chàng trai mà cuộc đính ước đó mang lại. Rồi đùng một cái nó phát hiện mình bị mắc chứng bệnh nan y và còn bị bên đính ước kia hủy lời, trước mặt nữa! Hỏi làm sao nó sống nổi?

- Không thể được!

- Đúng là không thể được! Bởi con Tuyết Hạnh có bị bệnh gì đâu! Chẳng qua mẹ cậu con trai kia vì muốn hủy hôn nên đã tung tin ác, gán cho nó cái bệnh mà nó tưởng mình mắc thật! Và nó đã tự vận chết khi tuổi mới vừa trò mười tám! Người ta đã giết con Tuyết Hạnh như vậy đó!

- Kìa bác! Bác nói Tuyết Hạnh chết do tự vận? Vậy còn người… mà cháu vừa gặp hồi đêm này là ai? Cô ấy…

Ông già ngửa mặt lên cười mà như đang khóc. Giọng ông bi thảm vô cùng:

- Con nhỏ tưởng chết đã yên thân, vậy mà trời còn chưa cho nó yên, ông trời ơi, ông ác lắm!

Ông già Hai vụt đứng dậy và định bước ra ngoài như chạy trốn. Nhưng bỗng ông khựng lại và kêu lên:

- Con!

Sự xuất hiện đột ngột của cô gái khiến chẳng những ông già ngạc nhiên, mà Phước còn như chết đi sống lại, anh reo lên:

- Cô! Cô là…

- Đã biết rồi sao còn hỏi? Mà sao không quỳ xuống tạ tội với… nhạc gia đi!

Phước còn đang ngơ ngác thì cô gái đã bước hẳn vào nhà. Cô đến gần bên bàn thờ, cầm bức ảnh thờ lên và hỏi Phước:

- Anh thấy chúng tôi giống nhau không?

Phước không còn dè dặt nữa, anh gọi thẳng tên:

- Tuyết Hạnh!

Anh định lao tới chụp lấy cô gái, nhưng đã bị ông già nhảy ra ngăn lại:

- Nó khổ cho đến chết, hồn phách không siêu thoát được, tôi phải cho nó ở riêng ngôi nhà này để hy vọng được về nơi chín suối… vậy mà nay cậu còn quấy phá nữa hay sao!

Ông giận dữ nên sức mạnh khiến Phước phải kiêng dè, anh lùi lại vừa hỏi:

- Bác đây chính là… bác Sáu Thành? Bác phán…

Ông già cười khẩy:

- Còn Phán với Thông gì nữa! Tôi đã bỏ hết để về đây cùng con gái, chỉ mong được yên ổn những ngày cuối đời thôi, cậu đừng khuấy động nữa!

- Bác Sáu! Con biết lỗi của gia đình mình, con muốn được xin lỗi và…

Ông già lại cười nghe vô cùng thống thiết:

- Xin lỗi để làm gì nữa khi con nhỏ chỉ còn lại ở bàn thờ kia, trời ơi!

Bỗng nhiên cô gái lên tiếng:

- Anh ấy nói đâu có gì sai ba. Hãy để anh ấy chứng tỏ lòng mình đi ba. Con bây giờ…

Cô bước tới chỗ cha mình, đưa tay ra nắm như một người còn sống bình thường:

- Con đây mà. Con là Tuyết Hạnh, con có thể…

Chính ông già cũng kinh ngạc:

- Lâu nay ba chỉ ghé lại đây để thắp nhang cho con và nghe con nói chuyện, chứ có bao giờ nhìn thấy được bóng con, cũng như được con…

Tuyết Hạnh hướng sang Phước:

- Chính sự chân thành của anh ấy đã khiến cho con hoàn hồn được ba à! Ít ra là trong ngôi nhà này, từ nay con có thể hiện nguyên kiếp người, để sống với người yêu mình! Và chỉ với điều kiện đó. Có nghĩa là, nếu anh Phước mà thương con, chịu chung sống với con như vợ chồng bình thường tại ngôi nhà này, thì con sẽ được như một người bình thường. Chỉ khi nào anh Phước phụ rẫy con, bỏ con thì lúc ấy con… sẽ trở lại là hồn ma và con có kết cuộc còn bi thảm hơn…

Ông già lắc đầu than:

- Lại khổ nữa rồi con ơi! Thà con cứ yên phận chết oan như thế còn hơn. Làm sao tin được lòng dạ con người. Nhất là cái giống nhà đó…

Phước hốt hoảng:

- Bác Sáu, xin bác tin con! Con đã nguyện rồi, nếu con không chung sống được với Tuyết Hạnh thì thà con chết theo em ấy còn hơn! Bác không tin thì con làm ngay đây cho bác coi!

Phước định lao đầu vào cột nhà thì nhanh hơn anh, Tuyết Hạnh đã chặn ngang, kéo anh lại:

- Chưa chi mà đã muốn bỏ người ta rồi! Được rồi, ba tôi không phải không tin anh, nhưng ông đã chứng kiến
<<123
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Truyện ma - Ma Trả Ơn Người
Truyện ma - Anh Đạp Xích Lô
Truyện ma - Nước Mắt Cải Vong
Truyện ma -Tâm Xấu Bị Ác Báo
Truyện ma - Người Học Trò Nghèo
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
479/2260
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet