ường, mời ngồi, lão già nhà ta, cả đời chỉ có hai cô con gái, cho nên đều cưng chiều con gái đến vô phép vô thiên, cậu đừng trách ông ấy.” Mẹ Kỷ cười khanh khách chào hỏi anh, tiện tay rót cho anh một tách trà.
“Không sao đâu ạ!” Đường Huân nắm tay Kỷ Trừng Thần, cùng nhau ngồi xuống đối diện cha mẹ Kỷ.
“Cháu hy vọng hai bác có thể đem Kỷ Trừng Thần gả cho cháu.” Anh tuyệt đối không muốn lãng phí thêm thời gian, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Sau khi thấy Kỷ Trừng Thần gật đầu thì anh gần như là muốn chạy bay đến nhà cô, xin phép cha mẹ cô để cô gả cho anh ngay lập tức, thế nhưng, bởi vì da mặt cô quá mỏng, đành phải kéo dài thêm một tháng nữa, nên bây giờ anh mới có thể tới nhà cô.
Kể từ sau lần chung giường chung gối kia, thì cái mong muốn mỗi lần vừa mở mắt sẽ được nhìn thấy cô của anh càng lúc càng trở nên rạo rực, thậm chí anh chỉ muốn mỗi đêm đều gạt cô đến nhà mình, sau đó giữ cô lại qua đêm để thỏa mãn khao khát của bản thân.
Mặc dù gặp cô thì cũng đã thỏa mãn cái mong muốn mở mắt ra sẽ được trông thấy cô rồi, nhưng mà thế này cũng là một thử thách lớn đối với sự kềm chế của anh.
Chương 7
Anh có thể cảm giác được sự tự chủ của mình càng ngày càng kém, có nhiều lần anh gần như đã quên mất yêu cầu của bản thân, bởi vì dáng vẻ động tình của cô quá mức mê người, bây giờ anh đã không thể nào bảo đảm mình có thể trụ vững đến cửa ải cuối cùng.
Cho nên, anh không muốn chờ đợi thêm nữa mà trực tiếp mang lễ vật đến nhà họ Kỷ để cầu hôn.
“Cậu Đường, cậu không cảm thấy, cậu và Thần Thần nhà chúng tôi chỉ mới quen biết được vài tháng, còn chưa đầy nửa năm mà đã quyết định kết hôn với nó nhanh như vậy, có phải đã quá vội vàng, giống như chuyện đùa không? Tôi hy vọng cậu biết rằng, Thần Thần nhà chúng tôi là một cô gái tốt, đáng để người khác quý trọng và yêu thương, nếu như cậu chỉ vì kích động nhất thời khiến cho đầu óc mê muội, vậy thì xin hãy trở về đi!” Trên mặt mẹ Kỷ vẫn luôn mang theo nụ cười ôn hòa, thế nhưng Đường Huân lại không có cách nào cười nổi.
Mặc dù thoạt nhìn, cha Kỷ là chướng ngại lớn nhất của anh, thế nhưng sự thật không phải vậy, mẹ Kỷ hiền từ trước mặt này mới thật sự là người nắm giữ quyền sinh sát trong tay, nếu như anh muốn kết hôn với Kỷ Trừng Thần thì trước hết phải có sự đồng ý của mẹ Kỷ mới được.
“Cháu hiểu rất rõ mình đang làm gì!” Anh vô cùng nghiêm túc nhìn cha mẹ Kỷ, nói: “Mặc dù cháu đối với Trừng Thần là vừa thấy đã yêu, cũng thật sự là quen biết chưa được bao lâu, nhưng cháu hiểu rất rõ, cháu thích cô ấy, cô ấy là cô gái mà cháu vẫn luôn tìm kiếm. Cháu biết, cô ấy là một cô gái rất tốt, đáng giá được quý trọng, cháu sẽ dốc hết sức lực để yêu thương và bảo vệ cô ấy, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy phải chịu bất kỳ một tổn thương nào.”
Kỷ Trừng Thần nghe vậy thì vô cùng cảm động.
Đường Huân không phải là người chỉ biết nói ngoài miệng, anh sẽ đối xử với cô thật tốt, sẽ làm cho cô vui vẻ hạnh phúc, thế nhưng những điều này anh lại chưa bao giờ nói ra.
Vậy mà hôm nay, anh lại nói ra trước mặt cha mẹ cô.
Mẹ Kỷ nhìn anh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Gia đình cậu có đồng ý hôn sự của hai người không?”
Không phải là bà tự hạ thấp gia đình mình, thế nhưng nhà họ Đường không phải chỉ là một gia tộc nhỏ tầm thường.
Mẹ Kỷ đã từng nghe Kỷ Thanh Lam nói, nhà họ Đường là một gia tộc lớn, một gia tộc giàu có, người có tiền mà kết hôn, trên cơ bản chính là phải môn đăng hộ đối, mà nhà họ Kỷ bọn họ cũng chỉ là một gia đình khá giả bình thường, tuyệt đối sẽ không thể nào lọt vào trong mắt nhà họ Đường.
“Tôi không hy vọng Thần Thần bước chân vào nhà họ Đường, nó sẽ phải chịu áp lực rất lớn.” Mẹ Kỷ hàm súc nói.
“Đó không phải là vấn đề.” Đã lường trước được sự việc, Đường Huân trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Sau khi cháu và Trừng Thần kết hôn thì sẽ không ở lại nhà họ Đường, trên thực tế, cô ấy cũng không phải tiếp xúc với người nhà họ Đường, cho dù cháu có mời bọn họ tham dự hôn lễ thì cũng chưa chắc là bọn họ sẽ xuất hiện, bởi vì cháu là con riêng, bọn họ không quan tâm tới sống chết của cháu.” Đây là một sự thật không để nào lừa gạt bọn họ quá lâu, cho nên Đường Huân cũng nói thẳng.
Vốn tưởng rằng, cha Kỷ mẹ Kỷ sẽ bởi vì anh là con riêng mà cảm thấy không vui, không ngờ cha Kỷ vẫn đang trừng mắt nhìn anh, bây giờ lại không trợn mắt nữa, còn mẹ Kỷ thì hơi giật mình rồi lại gật đầu một cái.
“Vậy những người đó không đến cũng tốt, tránh rủi ro cho hai đứa, vậy cậu mau chọn ngày đi!”
Tình huống thay đổi đột ngột khiến cho Đường Huân có chút khó tin.
“Cậu không sai, sai lầm là ở cha mẹ cậu, cậu không cần lo lắng bởi vì mình là con riêng mà chúng tôi không gả Thần Thần cho cậu.” Như đã nhìn thấu được sự kinh ngạc của anh, cha Kỷ mở miệng, cũng không còn nổi giận đùng đùng giống như trước nữa: “Mặc dù tôi không muốn Thần Thần phải lập gia đình sớm như vậy, nhưng nếu là cậu. . . cậu phải bảo đảm sau khi kết hôn, mỗi tuần đều phải trở về đây."
"Lão già, ông thật là, sao lại bắt chúng nó tuần nào cũng phải về đây? Lâu lâu rảnbh trở về là được rồi." Mẹ Kỷ cười trách móc cha Kỷ.
Tình cảnh này khiến đầu óc vẫn luôn thông minh sáng suốt của Đường Huân bây giờ có chút trì độn, tình tiết cũng trở nên quá nhanh rồi, anh hoàn toàn không theo kịp.
Lúc rời đi Kỷ TRừng thần mới nói với anh: :Thật ra thì mẹ em cũng là con riêng, cho nên bà rất hiểu nỗi khổ đó, hiểu được cảm giác muốn có một gia đình của riêng mình, cho nên bà sẽ không ngăn cản chun gs ta, còn ba em thì chỉ cần mẹ em đồng ý. ông ấy cũng sẽ không ngăn cản nữa"
Đường Huân đã hiểu nghi hoặc cũng đã được giải đáp, chẳng qua là....
"Nếu không ngăn cản, tại sao muốn chúng ta đính hôn trước nửa năm rồi mới kết hôn?" Anthật sự không thể chwò đợi thêm được nữa, muốn ngày mai phải cưới cô về nhà ngay lập tức.
"Bởi vì em cảm thấy, thời gian chúng ta quen nhau quá nhanh, cũng quá ngắn, có nhiều chuyện chúng ta không thể xem thường, em không muốn sau này anh sẽ hối hận vì đã cưới em, vậy nên chúng ta cứ thử sống chung một khoảng thời gian rồi hãy quyết định, coi như là vì em được không?" Cô ngước đôi mắt ngập nước, nhìn anh khẩn cầu.
Bị đôi mắt ngập nước dịu dàng của cô nhìn như thế, làm sao anh có thể cự tuyệt đây?
"Muốn anh đồng ý cũng được, từ hôm nay trở đi em phải dọn đến sống chung với anh"
Anh là thương nhân, vậy nên khi trao đổi điều kiện phải có lợi ích chứ.
"Chuyện này...." Kỷ TRừng Thần không ngờ anh lại yêu cầu như thế, cho nên cô hết sức luống cuống: :Có ổn không? Anh không sợ..."
Hai gò má của cô phiếm hồng, nhớ đến lần trước ngủ lại nhà anh, hai người bọn họ suýt chút nữa đã lau súng cướp cò rồi, cho dù không làm được tới bước cuối cùng, nhưng cái gì nên làm thì bọn họ cũng đã làm hết rồi.
"Không sợ." Anh nhanh chóng trả lời, mặc dù biết sẽ hành hạ bản thân, nhưng khát vọng được chung sống với cô lại không có cách nào che giấu: "Chỉ cần em đồng ý, sao nào? Nếu không, bây giwò anh quay lại nói với ba mẹ, ngày mai chúng ta đi đăng kí trước."
Anh.... Thật là, sao có thể uy hiếp em như thế chứ?"
Cô bĩu môi, giống như bị ăn hiếp, nhưng cũng không vì sự bá đạo này mà cảm thấy không vui.