của Phạm Tư Hâm đều là buổi tối, kết quả là ngủ trễ hôm sau nếu không quá mười một giờ cô sẽ không rời giường.
Hai người ngồi trên chiếc xe màu đen của Phạm Tư Hâm.
“Chị quyết định dốc sức kiếm tiền khoảng 3, 4 tháng, sang năm sẽ nghỉ ngơi cả một năm, chúng ta sẽ cùng đi chơi.”
“Rất khó, mẹ nói hôm qua có một người đàn ông tóc bạc trắng đến nhà thăm hỏi, muốn mời chị ra để ngắm vẻ đẹp của chị.”
Phạm Tư Hâm hừ lạnh: “Nhàm chán.”
“Mẹ nói đốiphương ra bản giá rất không sai.”
Cô nhún vai: “Thật muốn ra ngoài, thì một năm trước chị đã đi rồi, không cần chờ đến bây giờ.”
“Vậy đồ trang điểm trước kia cũng không cần sao?”
“Tất nhiên, cái đó thật nhàm chán.”
Đây là Tư Hâm, luôn luôn giữ vững suy nghĩ của mình, dựa vào kế hoạch của mình, từng bước một tiến lên. Cho dù là chị em sinh đôi, nhưng tính cách của các cô hoàn toàn trái ngược nhau, Tư Hâm luôn có mái tóc ngắn đẹp và đôi mắt sáng, Ấu Hâm có mái tóc dài lại do dự thiếu quyết đoán, luôn luôn không rõ ràng như thế.
“Tư, cửa tiệm lúc đó chị bán tóc còn không?” Nếu như tính cách của cô có thể giống như Tư Hâm….
“Làm gì?”
“Em muốn đem tóc bán đi.” Như thế, có thể vui vẻ một chút không?
Phạm Tư Hâm vén mái tóc của em gái lên, tất nhiên cô hiểu rõ dụng ý cắt tóc của em gái mình. Cô khích lệ vỗ vỗ vai em gái: “Được, vốn tự mình thay đổi, đảm bảo sẽ làm em hài lòng.”
Có lẽ cắt đi 3000 sợi buồn phiền kia, cuộc sống của cô, suy nghĩ của cô có thể mở rộng trong sáng hơn.
“Cần vui vẻ một chút, em luôn có cảm giác khó chịu, chị cũng vậy.”
Phạm Ấu Hâm cười cười: “Em có tiến bộ, ít nhất cũng cười tươi.”
“Vậy mà gọi là cười?”
“Ừ.”
“Tha cho chị đi.” Phạm Tư Hâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Đến công ty.
“Có muốn mời em đi ăn cơm trưa không? Case của chị 11 giờ rưỡi có thể sẽ kết thúc.”
Trong một tháng tới này, chỉ cần Tư Hâm cho phép, cô nhất định sẽ mời chị mình đi ăn cơm.
“Ừm, đừng nóng vội, chị sẽ gọi lại cho em.”
Sau khi nhìn chị gái lái xe màu đen rời khỏi, cô xoay người đi vào cao ốc.
Thời gian còn sớm, nhìn lại chỗ cửa ra vào, số người chờ thang máy vẫn không nhiều, “cùng kí kết xây dựng” bộ phận trong tòa nhà thủy tinh này nằm ở tầng lầu 8, 9 và 10, mỗi tầng lầu đều có một bộ công việc khác nhau, phòng làm việc của cô nằm ở lầu 10. Tòa nhà này có 24 tầng lầu, mỗi khi đến giờ đi làm, trước thang máy nhất định kẹt cứng người của sáu bộ phận chờ lên lầu.
Sau đó, cô dừng bước lại. Là cô hoa mắt sao? Sao không để ý đến “chồng trước” đang đứng trước thang máy thứ hai?
Phạm Ấu Hâm nhíu mày. Chỗ đậu xe của anh ấy là ở dưới đất lầu hai, anh ấy luôn luôn đi thang máy dưới tầng hầm lên mà.
Cô dừng bước ở thang máy thứ nhất, hai mắt nhìn chằm chằm vào trước cửa thang máy.
Ánh mắt Hạng Tĩnh Thần dừng trên người cô, vẻ mặt có rất nhiều kiềm nén.
“Chào.”
“Chào.”
“Hôm nay em có vẻ đến sớm.”
“Đúng vậy, anh cũng đến rất sớm.”
“Trước đây khi chúng ta còn làm chung một buổi, cũng là lúc này.” Anh nhàn nhạt nói.
Cô sững sốt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi không để ý.”
“Sự thật là vậy, có rất nhiều chuyện em vẫn không để ý đến.”
Cô nhíu mày, trong giọng nói của anh có ý nói bóng nói gió: “Có sao?”
Hạng Tĩnh Thần nhún nhún vai, tiếp túc nói sang chuyện khác: “Tư Hâm đưa em đi làm à? Anh nhìn thấy cô ấy mở cửa xe.”
“Đúng vậy.” Lúc này sáu tháng máy dường như hơi chậm, thậm chí bị mác kẹt lại tầng trệt.
“Hầu như mỗi này cô ấy đều đến đây đưa em đi ăn cơm à?”
“Ừ.”
“Làm cho anh nghĩ muốn tìm em ăn cơm cũng không có cách.”
Cô ngạc nhiên: “Không cần đâu…” Cô không cho rằng mình sẽ có dũng khí đi ăn cơm một mình với anh.
Anh nhìn cô: “Em rất xa lạ.”
Xa lạ? Cô rất muốn thét chói tai.
“Đúng rồi, dì cả còn làm phiền em không?”
Tất nhiên là cô biết anh ám chỉ chuyện thân mật: “thỉnh thoảng.”
Sau đó, cô nghe tiếng anh hít thở thật sâu.
“Em phải rất thông mình nói rõ cho dì cả biết, hôn nhân của chúng ta vẫn còn tồn tại, trên luật dân sự tội trùng hôn sẽ có yêu cầu bị xử phạt.”
Trong giọng nói của anh lên án chọc giận cô. Cô nghênh đón ánh mắt hung ác của anh: “Tôi không muốn tái hôn, giao tiếp bạn trai thì ngại gì?”
“Bạn trai?”
Giọng nói Hạng Tĩnh Thần lạnh lẽo như từ trong lòng đất phát ra, làm cho người khác cảm thấy run rẩy.
Phạm Ấu Hâm nhún vai, giả vờ không cần: “Đúng vậy, là bạn trai, anh có biết anh mắt của dì cả luôn hạng nhất.”
Đinh. Thang máy vừa đến.
Cô dẫn đầu đi vào thang máy, trong lòng còn đang thầm cảm ơn ông trời giúp cô, Hạng Tĩnh Thần cũng bước vào thang máy, cửa lập tức đóng lại, đem thang máy ngăn cách với đám người còn đang đứng chờ bên ngoài.
Thang máy từ từ lên lầu.
Phạm Ấu Hâm hoảng sợ: “Anh làm sao có thể như vậy?”
Anh từ từ bước đến gần cô: “Xin hỏi, anh như thế nào?”
Phạm Ấu Hâm lui về phía sau. Lưng dựa vào vách thang máy: “Hạng Tĩnh Thần…”
Một tay anh chống đỡ lên tường, vây cô vào lòng mình, thân hình cao lớn của anh vây lấy cô, hơi thở nóng bỏng thổi lên mặt cô: “Anh có thể thế nào? Anh chắp tay đem người vợ yêu thương của mình trở thành người phụ nữ của tên đàn ông khác sao, em nói anh có thể thế nào?”
Cô giãy giụa: “Hạng Tĩnh Thần…..”
Anh nắm chặt hai tay cô, muốn làm cho cô hiểu rõ hơn, kiên trì nói: “Bạn trai? Trừ khi anh chết, ngày đó em thành góa phụ.”
Anh tức giận, anh phát cáu, từ trước đến nay là người đàn ông luôn tự tin và kiêu ngạo, nguyên nhân vì bà xã cố ý rời đi mà mất hết lý trí.
Cô bướng bĩnh nói: “Tôi không muốn nói chuyện này.”
Anh buông cô ra, thang máy sắp đến lầu 10.
“Anh không phải bàn bạc, đây là cảnh cáo.”
“Cảnh cáo?” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh dựa vào cái gì mà đưa ra lời cảnh cáo với tôi?”
Hạng Tĩnh Thần bĩu môi: “Chỉ bằng trên giấy chứng minh của em phần ô phối ngẫu vẫn là ba chữ tên anh Hạng Tĩnh Thần.”
Đến lầu 10, cửa thang máy mở ra.
“Hãy nhớ kỹ.”
Hạng Tĩnh Thần bước ra khỏi thang máy vẫn không quên ném ra lời nói độc ác.
Man Tú đứng ngoài cửa thang máy chuẩn bị xuống lầu đi mua bữa ăn sáng, cô cùng ông chủ chào hỏi, nhìn vào trong thang máy thấy bà chủ đang ngây ngốc: “Hạng phu nhân, chị có sao không?”
Phạm Ấu Hâm bước ra khỏi thang máy.
“Làm sao vậy?” Man Tú hỏi. Phạm Ấu Hâm tức giận đến mặt đỏ bừng.
“Chị muốn ly hôn.”
“Chị đừng ngốc nữa, Hạng tiên sinh sẽ không đồng ý đâu.”
“Chị muốn ly hôn.”
‘Không có khả năng, Hạng tiên sinh sẽ không buông tha cho chị đâu.”
“Chị muốn ly hôn.” Nhìn về phía Hạng Tĩnh Thần rời đi, Phạm Ấu Hâm tức giận rống to.
Man Tú lắc đầu, thở dài: “Hạng phu nhân, chị kiềm chế một chút.”
“Chị mặc kệ, nói cái gì chị đều phải —— nôn”
Đang lúc Phạm Ấu Hâm suy nghĩ muốn nói ra từ ly hôn, một cảm giác buồn nôn từ dạ dày truyền đến, mùi vị bí đỏ buổi sáng mẹ Phạm chưng muốn nôn ra ngoài………