Teya Salat
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Sếp Ta Thực Ôn Nhu-full

Tại sao tôi lại không được ở đây, đám cưới của anh rầm rộ như thế, tôi không đi có phải là có lỗi với anh hay không, dù gì anh cũng từng là bạn trai của tôi mà.

- Trình Tử, xin lỗi, anh biết là anh phụ em, nhưng em cũng không cần đến đây gây sự.

Lâm Trình Tử vạn phần khinh bỉ Tề Chính Minh, chán ghét ra mặt, cô lạnh lùng nói:

- Tề tiên sinh có hay không quá tự đề cao bản thân, tôi cần thiết phải đến tận đây đòi tình hay sao? Người cầu tôi còn không có ít đâu.

- Em… Tề Chính Minh thẹn quá hóa giận, tức nghẹn họng nhưng không biết nói gì, sau lại nói:- Nếu được vậy thì tốt.

Lâm trình Tử cười cười, xoay người định rời đi, trước khi đi còn nói:

- Thứ anh nợ tôi, tôi sẽ từ từ đòi lại.

Nói xong cô hoa hoa lệ lệ ly khai, để lại Tề Chính Minh đang ngây ngốc chôn chân tại chỗ.

Đi chẳng được bao lâu cô liền gặp phải Cổ Ngự Hoài, anh ánh mắt phức tạp nhìn cô, sau lại đưa tay về phía cô, nói:

- Chúng ta về thôi.

- Ừm, về thôi. Lâm Trình Tử nhu thuận đặt bàn tay nhỏ bé vào bàn tay to lớn ấm áp của anh.

Cổ Ngự Hoài siết chặt tay cô, anh cùng cô ly khai khỏi bữa tiệc, Lâm Trình Tử đột nhiên muốn đi dạo dưới trăng, cô nói với Cổ Ngự Hoài, anh đương nhiên đồng ý. 2 người cứ thế đi song song với nhau, anh vẫn nắm chặt tay cô như cũ.

- Lúc trước có người nói với tôi, hãy đợi anh ta, anh ta nhất định sẽ quay về bên tôi, lúc đó tôi rất ngu ngốc vẫn cứ tin tưởng anh sẽ trở về cho dù 2 người đã cắt đứt liên lạc. Lâm Trình Tử nói như đang độc thoại.

Cổ Ngự Hoài nhìn cô thật lâu, ánh mắt ôn nhu như nước. Anh không lên tiếng, không muốn phá hoại giây phút bộc bạch của cô, vì anh biết, chỉ cần cô nói ra tức là cô muốn từ bỏ, tại sao anh lại không để cô từ bỏ cơ chứ, mong còn không kịp nữa là.

- Sau đó tôi nhận ra, chờ đợi là vô ích vì anh ta căn bản là không muốn trở về. Lâm Trình Tử trầm mặc, lát sau lại nói: - Sau đó tôi lại nhận được tin anh ta về nước, tiếp đó còn kết hôn với tiểu thư nhà giàu thì tâm có chút không muốn.

Nghe tới đây Cổ Ngự Hoài có chút khó chịu, tay anh bất giác siết chặc tay cô. Lâm Trình Tử biết anh đang tức giận, nhưng vẫn tiếp tục nói:

- Lúc đầu tôi tưởng là vì mình còn yêu anh ta, sau khi trãi qua suy ngẫm tôi lại phát hiện không phải, tâm trạng đó chẳng qua chỉ là cố chấp cùng với không cam tâm mà thôi. Tình cảm mà tôi dành cho anh ta sớm đã không còn.

Cổ Ngự Hoài thở hắt ra, con tim bất an đã dịu đi dôi chút khi nghe cô nói rằng cô không còn yêu Tề Chính Minh. Anh yêu thương nhìn cô.

Lâm Trình Tử vẫn tiếp tục nói:

- Sau tôi đã gặp anh ta trong bộ đồ chú rễ, đứng cùng cô dâu nở nụ cười hạnh phúc, lúc đó tôi đã nghĩ mình lúc trước cũng đã từng mơ mộng được cùng với anh như thế này, bây giờ vẫn như thế.

Cổ Ngự Hoài nhìn Lâm Trình Tử, ánh mắt như có lửa, cô nói không còn yêu Tề Chính Minh vậy mà lại còn muốn cùng anh ta kết hôn, dù anh đã có vợ vẫn muốn.

Lâm Trình Tử mặc kệ vẽ mặt như muốn giết người của Cổ Ngự Hoài, vẫn tiếp tục nói:

- Bất quá, người tôi muốn lấy lại không phải anh ta.

Nói đến đây Lâm Trình Tử ngẩng đầu lên nhìn Cổ Ngự Hoài, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, thấy Cổ Ngự Hoài sửng người, Lâm Trình Tử cười ngọt ngào, lại hỏi:

- Anh có biết người mà tôi chờ đợi bấy lâu là ai không?

- Biết từ sớm. Cổ Ngự Hoài nói, ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt trên người Lâm trình Tử.

Cô không quá ngạc nhiên khi biết đáp án của anh, lại nói:

- Vậy tại sao còn đồng ý đưa tôi đến đây? Lâm Trình Tử không phải không nhận ra Cổ Ngự Hoài đối với mình là có vài phần cảm tình trong đó, con người không phải cây cỏ, cũng có tình, cô hiểu ánh mắt Cổ Ngự Hoài dành cho mình là gì, chỉ là cô luôn trốn tránh.

- Chỉ cần em thích. Cổ Ngự Hoài nói, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn nhấn chìm cô trong bể tình ái, lại nói:- Tôi sẽ làm tất cả vì em.

Tim Lâm Trình Tử rung động dữ dội, có thứ gì đó đã thức tỉnh trong cô, nó đang phá vỡ từng lớp phòng tuyến của tim cô, bắt buộc cô phải nhận lấy 1 thứ gì đó ngọt ngào ấm áp do anh mang lại. Cô nhìn anh, ánh mắt phức tạp ẩn chứa yêu thương, 2 người nhìn nhau, dưới ánh trăng sáng rực, mang ánh sáng mờ ảo ấm áp bao bọc 2 người hữu tình.

Lúc lâu sau, Lâm Trình Tử khóe miệng cong lên 1 nụ cười hạnh phúc, cô ôm chặt lấy cánh tay của anh. Cổ Ngự Hoài biết, cô đã chấp nhận anh, tâm tình vui vẽ cùng hạnh phúc cũng cười theo. 2 người cứ thế đi dưới ánh trăng, tận hưởng cảm giác hạnh phúc do chính đối phương mang lại.

Có được hạnh phúc đôi lúc rất đơn giản, chỉ là bản thân ta có biết tạo ra hạnh phúc hay không và có biết cách nắm giữ nó hay không lại là 1 chuyện.

Chương 7: Khúc mắc giữa những người đang yêu thì lúc nào cũng dính tới cái bình dấm chua
Mọi chuyện lại trở về đúng quỹ đạo cũ, chỉ có 1 vài chuyện khác biệt chính là mối quan hệ của Cổ Ngự Hoài và Lâm Trình Tử đã tiến thêm được 1 bước. Mọi chuyện sẽ rất tốt nếu cứ theo đà này đi lên, tiếp tục phát huy sẽ dẫn đến thành công. Với điều kiện giữa đường không nhãy ra tên Trình Giảo Kim(kẻ cản đường, phá hoại) nếu không sẽ có biến hóa lớn, vấn đề này chính là đang dùng để áp dụng cho bạn Lâm Trình Tử đây.

Hiện giờ cô đang ngồi trong 1 quán cafe rất sang trọng, rất yên tĩnh, bên ngoài trời đã vào đông, không khí se se lạnh khiến người không thích ra khỏi ổ chăn, cô ngồi nhàn nhã thưỡng thức tách cafe ấm nóng, cùng với không gian ấm áp của quán, thật hạnh phúc không gì tưởng nếu không nói tới người đang ngồi đối diện với cô.

Tề Chính Minh si ngốc nhìn dung nhan kiều diễm trước mắt, cô như con mèo lười, híp mắt tận hưỡng hương vị ấm nóng mà tách cafe mang lại. Anh không ngờ sau mấy năm cô lại trở nên kinh diễm như thế.

Lâm Trình Tử nhìn Tề Chính Minh, thái độ chán ghét ra mặt, cô nhàn nhạt hỏi:

- Rốt cục anh muốn ngồi ở đây đến khi nào?

- Anh… Anh muốn nói với em… Tề Chính Minh ấp úng, mặt cúi gằm xuống.

- Có gì thì nói cho nhanh rồi tránh xa tôi ra. Lâm Trình Tử nhìn thẳng vào mắt Tề Chính Minh, ngữ điệu lạnh nhạt khiến người rét run.

- Anh… Anh là… Anh muốn xin lỗi em. Tề Chính Minh rặn mãi mới hết được 1 câu.

- Được rồi tôi chấp nhận, nói cũng đã nói xong, anh cũng nên đi. Lâm Trình Tử lạnh nhạt nói, dường như giữa 2 người không hề quen biết.

- Em thật không còn chút tình cảm gì dành cho anh nữa hay sao? Tề Chính Minh ánh mắt đáng thương hề hề nói. (anchan: thằng cha này vô sỉ quá mức)

- Hừ, bây giờ anh hỏi vấn đề này có phải là đã quá muộn. Lâm Trình Tử hừ lạnh, không thèm để ý đến Tề Chính Minh, cô ưu nhã xoay tròn tách cafe trong tay.

- Không, anh cho đến bây giờ vẫn còn yêu em. Nói đến đây Tề Chính Minh như rất kích động, túm chặt lấy 2 tay của Lâm Trình Tử, lại nói: - Hãy cho anh 1 lần cơ hội nữa, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.

- Buông ra, anh có biết liêm sĩ không, anh đã có vợ rồi đấy. Lâm Trình Tử cố rút tay ra khỏi tay Tề Chính Minh, cô chán ghét nói, tưởng như anh là thứ rất kinh tởm.

- Không buông, anh cưới cô ta chỉ vì tiền thôi, anh không hề yêu cô ta,, người anh yêu là em. Tề Chính Minh hấp tấp biện minh.

Lâm Trình Tử thập phần khinh bỉ Tề Chính Minh, lời như thế mà cũng nói ra được, tên này hết thuốc chữa rồi.( anchan: còn thuốc trừ sâu chữa được cho nó đấy) Chán ghét dâng đến cực hạn, nếu còn ngồi với hắn cô nghĩ cô sẽ nhịn không được mà đánh hắn.

<<1 ... 89101112 ... 15>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Tiểu thuyết Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa-full
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
1095/7173
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet