- Sao, em cảm thấy làm trợ lý của tôi có khó khăn lắm hay không?
- Không khó, chỉ là có chút không theo kịp với tốc độ làm việc siêu cấp của anh thôi. Lâm Trình Tử thật thà nói.
Cổ Ngự Hoài nghe cô nói thế thì bật cười, sau lại nói:
- Thế thì em phải tập quen dần đi thôi.
- Chắc chắn là thế rồi. Lâm Trình Tử nhàn nhạt nói. Xong lại đi rót cốc nước, đưa cho Cổ Ngự Hoài.
Cổ Ngự Hoài sửng người nhìn cô, ánh mắt phức tạp, ẩn chứa vô vàn cảm xúc khác nhau.
Lâm Trình Tử thấy Cổ Ngự Hoài ngẫn ra liền hỏi:
- Sao thế, nãy giờ anh là người nói nhiều nhất, uống chút nước thông họng chứ. Hay là anh không thích nước lọc, anh muốn uống gì?
Cổ Ngự Hoài vẫn im lặng, ánh mắt thâm tình nhìn cô, cảm giác có 1 thứ tình cảm đang mãnh liệt lớn lên trong anh.
Lâm Trình Tử tưởng Cổ Ngự Hoài không thích nước lọc liền đem ly nước uống đi, cô đang uống thì dột nhiên 1 cánh tay to lớn ngăn lại Cổ Ngự Hoài ánh mắt khó hiểu nhìn cô, hỏi:
- Sao em lại uống nước của tôi?
- Hả? Lâm Trình Tử ngây ngốc nhìn Cổ Ngự Hoài, sau lại nhìn ly nước liền hiểu ra vấn đề, lại nói: - Tôi tưởng anh không thích nước lọc, nước đã rót ra rồi, anh không uống thì tôi uống.
- Ai nói tôi không thích. Nói xong Cổ Ngự Hoài liền giật lấy ly nước, 1 hơi uống cạn.
- Ách… Lâm Trình Tử nhìn nơi đặt môi của Cổ Ngự Hoài, cô thoáng đỏ mặt bởi nơi anh vừa đặt môi xuống chính là vết son môi do cô lưu lại khi uống nước, cái này có xem là hôn gián tiếp không???
Cổ Ngự Hoài khóe môi treo lên 1 chút mỉm cười, anh thích nhìn thấy cô đỏ mặt trước anh, tim đập nhanh vì anh, vì vậy cho nên anh mới muốn cô giúp anh thay áo, mặc dù anh có thể tự thay dù chỉ bằng 1 tay.
Không khí giữa hai người thoáng ngượng ngùng.
- Ưm… Trưa nay em muốn ăn gì? Cổ Ngự Hoài hỏi, ý muốn phá tan bầu không khí này.
- Việc này… A, hay là đi dùng đồ ăn Nhật đi, đã lâu tôi không nếm lại Sushi rồi. Lâm trình Tử vui vẽ nói.
Cổ Ngự Hoài thích chết vẽ mặt này của cô, trông như đứa trẽ đang vòi vĩnh, chỉ là anh sẽ vô cùng vui lòng chiều chuộng cô.
Thấy Cổ Ngự Hoài lại ngẫn ra, ánh mắt nhìn cô đến ngây ngốc, Lâm Trình Tử nghĩ mình đã thất thố, liền nghiêng cái đầu nho nhỏ, mở to cặp mắt trong veo nhìn anh, sau lại rụt rè hỏi:
- Anh… Không thích đồ ăn Nhật sao?
Cổ Ngự Hoài suýt không kềm chế được muốn ôm cô vào lòng, bộ dáng cô lúc này, cho dù có xin anh cả cái tập đoàn này anh còn cho huống chi là bữa ăn Nhật nho nhỏ này.
- Không có, vậy trưa nay chúng ta dùng bữa Nhật theo ý em đi. Cổ Ngự Hoài yêu thương nhìn cô, giọng nói ôn nhu như rót mật vào tai. Khiến Lâm Trình Tử thoáng bị nhấn chìm trong bể ôn nhu.
Lâm Trình Tử gật đầu. Sau 2 người lại tiếp tục công việc tồn đọng trong mấy ngày qua.
Buổi trưa, cả 2 cùng nhau đến nhà hàng Nhật ăn trưa, việc này lại tạo thêm 1 làn sóng bà tám cho đám nhân viên trong công ty.
….
Lâm Trình Tử qua lại giữa nhà của Cổ Ngự Hoài và công ty đã được nữa tháng, mọi việc khá thuận lợi, Cổ Ngự Hoài đối với cô có thể nói là không còn gì có thể tốt hơn được nữa, chỉ cần cô nói thích, cho dù là sao trên trời anh cũng cố hái xuống cho cô. Chỉ có 1 việc khiến Lâm Trình Tử bối rối chính là anh luôn dùng ánh mắt ôn nhu chết người nhìn cô, khiến cô nhiều lúc bất giác muốn đắm chìm trong đó, đôi lúc tim lại ấm áp vô cùng, lại có 1 chút cảm xúc kì lạ len lỏi vào mỗi khi anh dùng ánh mắt chết người ấy nhìn cô chăm chú, tận thâm tâm cô mong muốn sẽ được anh nhìn như thế cả đời. Ách… Cả đời, có tính xa quá hay không???
Hôm nay như thường lệ, Lâm Trình Tử kiểm tra qua 1 lượt các văn bản báo cáo công việc, hợp đồng, và nhiều thứ khác, sau khi xem qua 1 lần cảm thấy không có gì sai sót thì mới chuyển sang cho Cổ Ngự Hoài ký kết hoặc xem qua.
Khi lướt qua xấp tài liệu, ánh mắt cô rơi vào 1 cái thiệp cưới. Lâm Trình Tử cầm lấy nó, nhìn bên trên thiệp đề: Gữi tổng giám đốc tập đoàn Đằng Lân, người gữi là tập đoàn Định Lập, bạn đối tác mới của Đằng Lân. 1 chút bất an dâng lên trong Lâm Trình Tử, cô có dự cảm cái thiệp cưới này có thứ gì đó liên quan đến cô. Lâm Trình Tử hồi hộp mở ra tấm thiệp, sau khi đọc qua tấm thiệp cũng không có gì đặc biệt, thứ đặc biệt chính là tên của chú rễ. Tề Chính Minh, Tề Chính Minh, Tề Chính Minh. 3 chữ này cứ quay vòng vòng trong đầu của Lâm Trình Tử, anh ta quay về là đễ lấy con gái của tổng giám đốc tập đòan Định Lập. Lâm Trình Tử sửng sờ với cái ý nghĩ này, cô đứng bất động.
Cổ Ngự Hoài vì thấy Lâm Trình Tử nói đi lấy văn kiện nhưng rất lâu vẫn chưa quay lại, anh lo lắng định đi tìm cô, vừa mở ra cửa phòng, liền nhìn thấy cô đứng ngẫn người ở trước cữa, tình trạng không khác lúc xãy ra tai nạn lần trước là mấy.
Cổ Ngự Hoài lo lắng đi đến bên gọi Lâm Trình Tử nhưng cô có phản ứng, anh từ lo lắng chuyển sang lo sợ, không biết cô bị gì, liền lay cô.
Lâm Trình Tử bị lay mạnh như vậy thì hồn gì cũng trở về, cô ngẩng mặt nhìn Cổ Ngự Hoài, bộ dáng rất kỳ lạ.
Cổ Ngự Hoài nhìn thấy cô như vậy thì tâm đột nhiên rất đau, bộ dáng của cô lúc này giống như bị người khác vứt bỏ. Anh đau lòng nắm chặt 2 vai cô, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lâm trình Tử vẫn thất thần, cô đưa mắt nhìn anh, lại nhìn đến tấm thiệp trên tay. Lúc sau cô đưa tấm thiệp cho anh, lại nói:
- Tôi muốn đến bữa tiệc này.
Cổ Ngự Hoài cầm lấy tấm thiệp khó hiểu nhìn cô, lại nhìn tấm thiệp, không có gì lạ nhưng bộ dáng của Lâm Trình Tử lúc này chắc chắn là tấm thiệp kia có liên quan.
Anh nhìn cô, ánh mắt dò xét như muốn nhìn ra thứ gì lại khiến cho cô thất thần như vậy, nhưng vô ích, cô bây giờ ngoài ngơ ngẫn thì cũng là ngẫn ngơ.
Anh lại nhìn tấm thiệp, sau gật đầu, anh sẽ đưa cô theo, bởi anh muốn biết nguyên nhân khiến cô trở thành như thế này.
Cả ngày hôm đó Lâm Trình Tử chẳng làm được việc gì ra hồn, cô không thể tập trung, nhìn ra tâm trạng cô không tốt, Cổ Ngự Hoài bảo cô về nhà nghĩ ngơi. Lâm Trình Tử không đồng ý, nghĩ nếu cô về thì không có ai giúp anh. Qua 1 hồi được Cổ Ngự Hoài khuyên bào, cuối cùng Lâm Trình Tử cũng đầu hàng, ngoan ngoãn đễ Vương thúc đưa về nhà.
Về đến nhà Lâm Trình Tử lao ngay vào phòng, vùi đầu trong đống chăn mềm mại, ngũ một giấc, mong muốn xua tan đi phiền não và những suy nghĩ phức tạp trong đầu cô.
Chương 6: Ăn mặc thật đẹp đến dự đám cưới của người yêu cũ nào!
Hôm nay là ngày nghĩ nhưng Lâm trình dậy rất sớm, cô ngồi trước gương ngắm nhìn dung nhan của chính mình, bộ dáng thất thần kia làm cô có chút khó chịu. Hôm nay là 1 ngày trọng đại, là ngày cưới của ‘hắn’, lâm Trình Tử vẫn nhớ như in những gì Tề Chính Minh nói trước khi rời khỏi cô, anh ta bỏ cô, cô không hối tiếc nhưng cảm giác bị lừa dối xâm chiếm khiến tim cô thắt lại, cô hận anh, người đã lừa gạt tình cảm của cô, khiến cô đánh mất khoãng thời gian ngọc ngà đễ vây quanh con người như vậy.
Còn rất nhiều thứ cảm xúc hỗn độn trong cô, không rõ nhưng cô biết trong đó không hề có thứ cảm xúc nào gọi là yêu dành cho anh, cái gọi là yêu đã bị anh vứt bỏ từ mấy năm trước và chính cô cũng không muốn dành nó cho 1 người như anh. Tình yêu của cô chỉ dành cho người xứng đáng được yêu. Loáng thoáng 1 hình bóng quen thuộc của 1 người hiện lên trong cô, anh ôn nhu và ân cần, nếu có yêu, cô sẽ yêu người như vậy.