ối quan hệ đã được ông trời định sẵn. Cũng như cô và Triệu Mẫn, bà Trình và bà Triệu là đồng nghiệp, dần thân thiết trở thành chị em kết nghĩa. Trình Điện Điện và Triệu Mẫn sinh cùng năm, lớn lên cùng quê nên cô và Triệu Mẫn nhiều khi phải miễn cưỡng duy trì tình bạn.
Khi tới thành phố S làm phóng viên, Mẫn Mẫn từng nói cô là một người khó hiểu, ỷ gia đình có tiền nên hành động tùy tiện. Triệu Mẫn nói, "Nếu nhà cậu nghèo khó, cậu sẽ không quyết định thế này đâu. Điện Điện, cậu phải hiểu mỗi việc cậu làm đều có gia đình hậu thuẫn, không có họ cậu chẳng làm được gì."
Bà Trình tiếp tục cằn nhằn Trình Điện Điện. Trình Điện Điện nằm trở người, cô biết đối tượng kết hôn của Triệu Mẫn nhưng vẫn cố tình hỏi, "Cậu ấy kết hôn với ai?"
"Nhà trai cũng là người Lộc Kiều. Nhà đó cũng khá giả như nhà mình đó con. Mẹ cậu ta là giáo viên cấp hai, còn ba cậu ta kinh doanh ở nước ngoài..." Bà Trình nói liên hồi nhưng lại không nhắc tên người đó. Thái độ bí hiểm của bà Trình làm cô nhớ tới bộ phim hoạt hình mình từng xem lúc bé.
Một người nhận được hộp nữ trang, nhưng mở ra lại thấy nhiều hộp nhỏ khác nằm bên trong.
Trình Điện Điện nghĩ tới bản thân. Cô cũng ẩn mình, cũng có bí mật thầm kín như hộp nữ trang giấu trong những hộp khác. Nhưng đáng tiếc cô giấu không kỹ nên bị người khác phát hiện.
Cô không còn tâm trạng nghe bà Trình nhắc đến tên người đó, thậm chí còn cảm thấy chán ghét. Thế nhưng ba chữ "Trình Minh Dương" vẫn truyền tới tai cô qua ngữ điệu hưng phấn trong điện thoại.
"Mẫn Mẫn kết hôn với Trình Minh Dương đấy con. Trình Minh Dương... Điện Điện, mẹ nhớ cậu ta là bạn học của con..."
"Ồ, vậy con phải chúc mừng mới được." Trình Điện Điện lại ngáp, gương mặt cô ướt đẫm nước mắt.
"Thế con thì sao?" Bà Trình mau chóng dời đề tài về con mình, "Điện Điện, con không còn nhỏ. Bây giờ con không lo tìm một người tốt tốt, thì sau này không chọn được nữa đâu."
"Mẹ, mẹ lo lắng làm gì..." Trình Điện Điện vừa cầm điện thoại, vừa quẹt nước mắt, "Tạm thời, con chưa nghĩ đến việc kết hôn. Con định phấn đấu cho sự nghiệp..."
"Con có sự nghiệp? Sao giờ mẹ mới biết nhỉ."
“Mẹ!”
“Điện Điện, con hư lắm, không hiểu chuyện gì hết!”
"…"
Sau khi bà Trình tắt điện thoại, Trình Điện Điện lại ngủ tiếp tục. Nhưng chưa ngủ thêm được bao lâu, chủ biên đã gọi điện, kêu cô đến xưởng dược Hồng Đạt lấy tin tức.
Xưởng dược Hồng Đạt nằm ở thành phố Z. Ngày nghỉ còn chưa hết, cô đã lao vào guồng quay của công việc.
Sau một giấc ngủ chập chờn, lại bị quấy rối nhiều lần, Trình Điện Điện thức dậy đắp mặt nạ, chăm chút tỉ mỉ cho diện mạo của mình.
Tốt lắm! Nhìn rất trẻ, rất Lolita, nom giống sinh viên mới tốt nghiệp mà thôi.
Có điều trên bàn lại lòi ra chứng minh nhân dân có con số nằm trước 1985 và sau 1980.
Trình Điện Điện soi gương, dặm thêm phấn lót che nếp nhăn ngay khóe mắt. Cô bỗng cảm thấy bùi ngùi khôn xiết. Đối với phụ nữ mà nói, năm tháng đúng là thoi đưa, chớp mắt đã hết tuổi thanh xuân.
Chương 3
Hàn Ích Dương chỉ có hai ngày nghỉ ngắn ngủi. Thế mà ngày mai, anh còn phải đến thành phố Z tham dự một hội nghị. Lần này anh về nhằm tham gia đám cưới của bạn thân. Đám cưới này cũng có Từ Lập đến dự.
Khi Từ Lập tới Hàn gia, rồi đi cùng Hàn Ích Dương ra ngoài, bà Hàn dò xét Từ Lập đến nỗi anh ta lúng túng, ho khan mấy tiếng để trấn tĩnh.
Từ Lập là thư ký trưởng cũ của ông Hàn. Anh ta còn là đàn em của Hàn Ích Dương ở học viện quân sự, có thể coi là một nửa con trai Hàn gia.
"Chẳng lẽ hôm nay con chưa rửa mặt?" Bị bà Hàn nhìn chăm chú, Từ Lập không kìm được sờ sờ mặt mình.
Bà Hàn cười ngoác miệng, lắc đầu nguầy nguậy, "Tiểu Từ, tại sao con chưa kết hôn?"
Từ Lập cảm thấy khác thường, anh ta lật đật giải thích, "Con có bạn gái rồi!"
"Ờ, thế sao con không dẫn đến đây cho bác coi mặt?"
"Cô ấy đang học bác sĩ ở nước ngoài. Tụi con đã bàn khi nào cô ấy có bằng bác sĩ thì mới kết hôn." Từ Lập sợ bà Hàn hiểu lầm, quýnh quáng giải thích thêm, "Tụi con rất yêu nhau! Từ thời đại học, tụi con đã sống chung."
"Thế thì tốt quá!"
Ra đến ngoài sân, Từ Lập hỏi Hàn Ích Dương, "Chẳng lẽ mẹ anh tưởng như vậy?"
“Như vậy là sao?”
Từ Lập khoa tay múa chân diễn tả, cất giọng sốt ruột, "Thì em với anh!"
Hàn Ích Dương nhìn Từ Lập, "Chẳng phải cậu có bạn gái à?"
Từ Lập cất giọng bất đắc dĩ, "Hôm qua, bạn gái em gọi cho em. Cô ấy nói cô ấy không muốn giành bạn trai với đàn ông."
Hàn Ích Dương, "..."
Sau khi lên xe, Hàn Ích Dương ngồi ghế lái, còn Từ Lập cười toe toét ngồi ở ghế phụ. Anh ta giả vờ ngó quanh, "Anh kể em biết đi. Anh còn nhớ chị ấy, phải không? Nếu anh còn nhớ chị ấy, thì em nghe bạn em kể chị ấy đã về nước. Chị ấy cũng như anh, chưa lập gia đình..."
Hàn Ích Dương hỏi, "Cậu nói Thiên Dung?"
Từ Lập không trả lời câu hỏi này. Anh ta buông một tiếng thở dài, "Đúng là khổ cho anh."
Hàn Ích Dương giải thích, "Không liên quan đến cô ấy, do anh chưa gặp đúng người mình muốn kết hôn mà thôi."
Xe chạy khỏi Hàn gia, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống khắp nơi. Trong đầu Hàn Ích Dương đột nhiên vang lên một giọng nữ xa lạ, "Anh dựa vào đâu mà nói em sống tự lập nên coi thường chuyện hôn nhân. Chính vì tôn trọng hôn nhân, em mới không tìm đại một người..."
“Hôn nhân cần tôn trọng!” Hàn Ích Dương nói.
Từ Lập, “Vậy nên…”
Hàn Ích Dương, "Đây là nguyên nhân khiến anh không kết hôn, không liên quan đến chuyện khác."
Không phải do bạn gái cũ, cũng không phải khả năng sinh lý có vấn đề. Càng lớn tuổi, anh càng thấy hôn nhân cần sự tôn trọng. Nếu không tìm được người phù hợp, sống độc thân cũng không sao.
***
Đám cưới của Triệu Ninh rất long trọng và náo nhiệt.
Từ Lập nói không ngừng nghỉ với Hàn Ích Dương, "Anh biết tại sao Triệu Ninh kết hôn với cô nàng diễn viên này không?"
Hàn Ích Dương ngoảnh đầu nhìn Từ Lập, "Cậu không biết thì sao anh biết được."
"Cũng phải, anh có bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này." Từ Lập soi mói cô dâu và chú rể đứng trên sân khấu, anh ta thì thầm, "Em nhớ hồi trước Triệu Ninh coi thường mấy cô nàng diễn viên thế này lắm. Nhất là sau khi anh ấy thành đạt, sinh hoạt cá nhân của anh ấy càng có nề nếp. Anh có thấy kỳ lạ không…"
Từ Lập nói nửa chừng, muốn trao đổi thêm với Hàn Ích Dương thì người đàn ông ngồi cạnh từ nãy đến giờ đã biến mất.
Đi đâu rồi?
Nữ diễn viên Cốc Vũ kết hôn, báo giới cũng nhận được thiệp mời. Trình Điện Điện theo Chương Du bên chuyên mục giải trí đến dự đám cưới của Cốc Vũ.
"Điện Điện, cậu nghĩ Cốc Vũ rút khỏi giới giải trí thật không?"
“Mình không biết.”
"Người ta hay nói sự nghiệp thành công cũng không bằng tìm một tấm chồng tử tế." Chương Du hạ thấp giọng nói.
"Ừ!"
Đáng tiếc không phải ai cũng may mắn lấy được một người chồng tốt. Thay vì ngồi đó tìm kiếm tấm chồng tử tế, thì hãy dốc sức làm tốt công việc.
Cả cô dâu và chú rể đều đọc lời thề rất hay, hay đến mức lay động được con người vô tư