Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Thiếu Tướng Ế Vợ-full

ân làm sao nhanh bằng hai con chó tám chân. Cô nhớ ba dạy, gặp chó dữ thì không được chạy, cũng đừng nhìn vào mắt nó, phải tìm chỗ chậm rãi ngồi xuống chờ nó bỏ đi.

  

Trình Điện Điện run lẩy bẩy ôm chân ngồi xổm xuống, nước mắt lăn dài trên mặt cô.

Hai con chó săn sủa om sòm đến gần Trình Điện Điện, cô sợ chúng nuốt chửng mình. Trình Điện Điện bỗng thấy tay mình ấm nóng và ươn ướt, một con chó đang lè lưỡi liếm cánh tay cô. Trình Điện Điện sởn hết gai ốc, cô sợ nó cắn cô. Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lên Trình Điện Điện, cô òa khóc nức nở.

  

Đúng lúc này, bên đường truyền đến tiếng còi xe. Trình Điện Điện hoang mang quay lại thì hai con chó đã chạy đi.

"Cô có sao không?" Có một người hỏi cô.

  

Trình Điện Điện nhìn theo hướng phát ra tiếng, cô thấy một người đàn ông mặc quân phục một gạch ba sao* ngồi trên xe jeep hỏi cô.

*Một gạch ba sao: thượng úy

  

Cô vịn hai chân mềm nhũn đứng dậy, chào theo nghi thức quân đội, "Báo cáo thủ trưởng, tôi không sao."

Người đàn ông mặc quân phục cũng đáp lại, anh ta quay đầu nói chuyện với người ngồi trong xe, sau đó anh ta hỏi cô, "Cô có cần đi nhờ một đoạn không?"

Do ông Trình là cựu chiến binh nên từ bé Trình Điện Điện đã có thiện cảm với quân nhân. Anh ta dứt lời, cô lại chào theo kiểu quân đội, "Cám ơn thủ trưởng." 

Trình Điện Điện bị hai con chó săn dọa sợ hết hồn, cô chếnh choáng đi lại xe jeep, run rẩy mở cửa xe.

"Tôi không phải thủ trưởng. Thủ trưởng của tôi đang ngồi ở đây." Người đàn ông mời Trình Điện Điện lên xe nói.

Trình Điện Điện giật mình, "Chào thủ trưởng."

Hàn Ích Dương lướt mắt qua Trình Điện Điện tóc tai bù xù rồi nhìn sang chỗ khác, "Lên xe đi."

Vinh hạnh, quá xá vinh hạnh!

Trình Điện Điện ngồi ngay ngắn cạnh Hàn Ích Dương, cô len lén liếc nhìn người đàn ông mặc quân trang ngồi bên. Anh lúc này khác hẳn người đàn ông mặc comple tối qua. Trình Điện Điện nghĩ, nếu quân trang có linh hồn thì Hàn Ích Dương điển trai với khí chất lạnh lùng bức người đã hòa thành một thể thống nhất với nó.

  

Hàn Ích Dương cho Trình Điện Điện đi nhờ đến trung tâm thành phố. Trước khi cô xuống xe, anh nói, "Tôi xin lỗi việc hình chụp trên báo vì nó gây phiền phức cho cô. Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này."

Thì ra anh đã biết.

Trình Điện Điện lắc đầu nguầy nguậy, thể hiện quyết tâm "hi sinh vì nước quên mình", giọng cô run run xúc động, "Không phiền, không phiền. Thủ trưởng cứ yên tâm, việc này là vinh hạnh và tự hào của em."

Vinh hạnh và tự hào... Hàn Ích Dương cố tình không nghe thấy từ này. Anh gật đầu, nói với thượng úy lái xe, "Đi thôi."

  

***

Chuyện xảy ra sau đó thuận lợi ngoài sức tưởng tượng của Trình Điện Điện. Giám đốc xưởng dược đồng ý cho cô phỏng vấn. Ông ta hứa sẽ chịu trách nhiệm nếu mẫu thuốc mới của xưởng gây tác dụng phụ cho người dùng.

Trình Điện Điện nghĩ, lẽ nào có người giúp cô?

Sau đó, bà Trình gọi nói cô biết, "Chuyện xưởng dược là nhờ ba con quen biết, con mới thuận lợi như vậy."  

Ba mẹ luôn là người thân thiết và yêu thương ta nhất. Nhưng đôi khi con cái lại không biết ơn ba mẹ.

  

"Chẳng phải mẹ cấm ba quan tâm đến việc của con ư?"

"Con tưởng ba mẹ muốn để ý tới con? Nếu không phải ba mẹ chỉ có một đứa con như con, ba mẹ chẳng lo lắng làm gì." Bà Trình cất giọng chua chát, "Điện Điện, con mà bằng phân nửa Mẫn Mẫn thì tốt biết mấy."

Bằng phân nửa Mẫn Mẫn thì tốt biết mấy là điều bà Trình nhắc ngần ấy năm qua. Nhưng tiếc là đến tận lúc này cô vẫn chưa làm được mong ước nhỏ nhoi này của bà.

***

Buổi tối Trình Điện Điện bị mất ngủ. Ngày hôm sau đi làm cũng không có phân công gì mới, cô chỉ ngồi viết bản thảo đến hết giờ làm. Tan tầm cô mua hoa quả và thuốc bổ đến Dương gia.

Ông Dương chạy taxi vẫn chưa về, còn bà Dương đang ngồi lặt đậu que. Trình Điện Điện bỏ thuốc bổ và hoa quả lên bàn, cô đi lại giúp bà một tay. Bà Dương niềm nở cản cô, "Con ngồi đi, để bác làm cho."

Trình Điện Điện ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ đã bong hết sơn, cô cầm đậu que lên nói, "Mềm quá bác."

"Ừ con, đậu que này dưới quê mới gửi lên. Điện Điện, lát con mang một ít về ăn nhé.”

  

"Con cũng muốn nhưng con chẳng mấy khi nấu nướng, mang về ăn không hết uổng lắm."

"Vậy lát con mang đào về ăn cho bác. Đào này cũng dưới quê gửi lên." Bà Dương nói ôn hòa.

Trình Điện Điện gật đầu, "Dạ, con không khách sáo đâu."  

Đến giờ ăn tối, ông Dương mới về. Trình Điện Điện cùng uống rượu với ông, rượu mạnh cay xè làm mặt cô đỏ bừng bừng. Bà Dương loay hoay dọn bàn cơm ra ngoài sân. Trời nhá nhem tối, gió mát thổi hiu hiu xua bớt bầu không khí oi bức.

Bên cạnh chiếc bàn nhỏ đặt mâm cơm là một cây quạt máy cũ, cánh quạt quay phần phật mát hơn gió tự nhiên.

Trình Điện Điện vừa gấp đồ ăn vừa nói, "Bác Dương nấu ăn càng ngày càng ngon."

"Ăn ngon thì phải tới đây nhiều hơn." Ông Dương nói, "Con mà không đến nữa, bác sẽ quên con đấy."

"Gần đây con hơi bận." Trình Điện Điện mỉm cười. 

"Bận yêu đương?" Ông Dương nói giọng chắc nịch, "Có rồi thì dẫn qua đây cho bác nhìn mặt. Bác không giỏi việc gì, chứ nhìn người là chuẩn lắm."

"Tiếc là con chưa có. Khi nào có con dẫn qua cho bác thẩm định ngay."

  

“…”

Dùng bữa xong, Trình Điện Điện rửa bát giúp bà Dương rồi mới ra về. Trước khi về, cô nhìn tấm hình tốt nghiệp dán trên tường phòng khách.

Trên tấm hình đó có hai người Trình Điện Điện quen biết. Một người là Dương Hân và một người khác là Hàn Ích Dương. 

 

Hàn Ích Dương năm mười tám tuổi là một chàng thiếu niên có ngũ quan góc cạnh không khác bây giờ là mấy. Nhưng khi ấy, thần thái của anh hòa nhã và ấm áp, gương mặt cương nghị cũng toát lên nét thanh tú của thời tuổi trẻ ngây ngô.

Chương 5
Buổi tối, Trình Điện Điện định tắt máy tính thì QQ báo có tin nhắn mới. Cô nhấp vào khung đối thoại, trông thấy một tin nhắn của Trình Minh Dương.

"Ngày mai tới thành phố S họp."

Trình Điện Điện chống cằm nhìn màn hình vi tính vài giây, cô trả lời, "Ừ."

"Có định mời ăn không?" Đối phương nhắn tiếp.

Trình Điện Điện trả lời: "Không có tiền." Cô muốn thoát ra nhưng khung đối thoại hiện lên biểu tượng mặt buồn, theo sau là một hàng chữ, "Hi hi, mình là Mẫn Mẫn."

Triệu Mẫn lại gọi thoại qua QQ. Màn hình thoại còn chưa hiện ra, giọng nói của Triệu Mẫn đã truyền đến tai cô. Cô ta nói cô ta sẽ cùng Trình Minh Dương đến thành phố S chơi, cần cô tiếp đón hai ngày.

Nửa giờ sau, bà Trình cũng gọi báo Mẫn Mẫn tới chơi vài ngày. Nếu cô rảnh rỗi thì xin nghỉ hai ngày đi chơi với họ.

Trình Điện Điện vừa đắp mặt nạ vừa nói, "Con bận lắm, không có thời gian đi chơi cùng họ. Cùng lắm con chỉ đi ăn với họ thôi."

"Điện Điện!" Giọng bà Trình không vui, "Có mấy khi Mẫn Mẫn đến thành phố S đâu con."

Trình Điện Điện không nói tiếng nào cúp máy lập tức. Cô giận dỗi nằm giang tay giang chân trên giường. Một lúc sau bà Trình gọi lại, giọng bà khác hẳn ban nãy, "Điện Điện, con bận thật không?"

  

“Mẹ nghĩ con nói dối?”

“Xin lỗi con, mẹ…”

  

<<1 ... 34567 ... 24>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
₪ Tải game miễn phí
593/6671
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet

Old school Easter eggs.