cũng vì thế mà phải từ bỏ. “Em nghĩ mẹ nhất định cảm thấy rất tiếc nuối, lúc nhỏ mẹ thường nói đợi em lớn lên cùng đi Nam cực với mẹ, nhưng cuối cùng em lại bị như thế.” Thẩm Nhã Hinh buồn bã nói. Nhiều lúc cô còn cho rằng có lẽ vì cô bị như thế nên cha mẹ cô mới thà rằng chạy đến châu Nam Mỹ xa xôi cũng không chịu đối mặt với cô.
“Tuy rằng anh không hiểu biết gì về cha mẹ em, nhưng nếu anh là họ, anh sẽ tự trách bản thân không thể đem đến cho con mình một DNA tốt.” Nghe xong lời này, Thẩm Nhã Hinh quỷ quyệt nói: “Không ngờ anh cũng biết an ủi người khác cơ đấy.”
“Ngốc nghếch.” Mạnh Dục Thành đi đến sau lưng cô, “Nếu cha mẹ em không yêu thương em thì sao lại gửi gắm em cho cha anh từ châu Nam Mỹ xa xôi kia chứ?”
“Ừm… ách, anh vào đây làm gì?” Sự ấm áp của phút trước bị thay thế bởi sự phát hiện Mạnh Dục Thành tiến vào phòng cô.
“Sợ gì chứ?” Mạnh Dục Thành rất tự nhiên mà đứng phía sau cô nhìn hai người qua chiếc gương, Thẩm Nhã Hinh không cao lắm, chỉ đến đầu vai anh thôi, dáng người lại nhỏ con nên trông chỉ bằng một nửa trọng lượng của anh.
Sợ gì? Cô còn chưa mặc xong áo quần đó! Thẩm Nhã Hinh vừa xấu hổ vừa tức giận lấy nắm đấm đấm lên người anh, tay còn lại vẫn không quên cẩn thận che lấy ngực mình, như là sợ bị lộ cảnh xuân vậy.
Tiếc rằng đối với Mạnh Dục Thành mà nói chút sức lực đó chẳng là gì, anh cứ đứng đó cho cô tha hồ mà đấm, xem như mát xa miễn phí, cũng nhân lúc đó mà quan sát chiếc tủ áo đang mở của cô, “Hèn chi quần áo em mặc đều kỳ cục như vậy, thì ra là do bị mù màu.”
“Ai nói chứ, mấy bộ đồ này rất ổn mà, mặc rất thoải mái, không quá bó.” Đáng ghét, lén xem tủ quần áo của cô thì thôi chứ, còn dám chê bai mắt thẩm mỹ của cô nữa.
“Chẳng lẽ em không để ý rằng những bộ đồ này được quảng cáo dành riêng cho phái nữ U30 sao?” Mạnh Dục Thành còn cố ý nhấn mạnh chữ U30 nữa.
“Có, có sao?” Thẩm Nhã Hinh lúng túng hỏi ngược lại, cô cố gắng nhớ lại tình cảnh khi mua những bộ đồ đó, nhưng tiếc rằng cô chỉ nhớ được những bảng chỉ dẫn to đùng mà thôi.
“Bữa sau để Y Lâm giúp em sửa soạn lại, lúc nhà thiết kế đó đến Đài Loan còn cần em giúp nữa, anh không muốn thấy cái kiểu này của em đâu.”
“Y Lâm nào? Không phải là nhà tạo mẫu hung dữ Y Lâm đó chứ? Em không chịu đâu, mấy diễn viên ca sĩ vừa ra nghề đều bị anh ta mắng chửi đến nước mắt chảy dài cả.” Cô nhớ đến tin của mấy tờ báo lá cải lúc trước, cái người tên Y Lâm đó là một nhà tạo mẫu cực kỳ nổi tiếng, mà cũng rất hung dữ, có thể mắng chửi, phê bình một người từ đầu tới chân chỉ bằng một hơi thở, thế mà vẫn có người khóc lóc cầu xin anh ta chỉ giáo, mấy người đó quả thật là đang tự ngược đãi bản thân mà!
Chương 5
Editor: Mandy Cá Ngừ
Phòng thí nghiệm của Giai Vận là một tòa nhà hai tầng nằm ở vùng ngoại ô, sát bên là nơi trồng cây Liễu Lam 0, phòng thí nghiệm này phụ trách thử sản xuất thành quả mà bộ phận Nghiên cứu và Phát triển nghiên cứu ra, đồng thời cũng làm công việc đánh giá ước định thành phẩm.
0 Một loài cây dùng để làm nguyên liệu nhuộm vải
Mấu chốt của vấn đề lần này chính là ở cây Liễu Lam, cây Liễu Lam mà phòng Nghiên cứu và Phát triển chỉ định phải có xuất xứ từ Nhật Bản, nhưng rất có thể người bên Phòng thí nghiệm đã sử dụng loại cây Liễu Lam trong nước để sản xuất.
Mạnh Dục Thành ngồi ngay ngắn trong phòng khách, tạm thời mặc kệ Đào Tử Bình và người phụ trách bên phòng thí nghiệm Bạch Uyển Minh mà đi nói chuyện với một người rảnh rỗi nhất đang ngồi trên ghế sofa, “Văn Diệp Nhiên, cậu ngay cả chuyện náo nhiệt của công ty tôi mà cũng không bỏ qua sao?”
Người này là ai thế? Thẩm Nhã Hinh nhìn anh ta với vẻ tò mò, vẻ ngoài của người này trông cũng bình thường, nhìn chẳng có khí phách gì cả, cô cảm thấy có lẽ anh ta chỉ là một nhân viên nhỏ thôi, nhưng quan sát kỹ thì thấy anh ta không bao giờ nhìn thẳng vào mắt người khác, lúc nào cũng như đang tìm kiếm gì đó, ánh mắt sắt bén còn hơn cả chim ưng.
“Công ty của cậu xảy ra nội chiến, chuyện vui như thế sao tôi có bỏ qua chứ?” Văn Diệp Nhiên cười với vẻ vô lại, à, so với ảnh chụp thì có lẽ cô ấy chính là Thẩm Nhã Hinh, người mà lần trước Mạnh Dục Thành kêu anh điều tra.
“Cái gì mà nội chiến, chỉ là một chút vấn đề nhỏ thôi.” Mạnh Dục Thành lắc đầu, anh thật không hiểu nổi sao mình lại có thể làm bạn tốt với mấy cái dạng người như anh ta.
“Tổng giám đốc, chắc chắn là do họ đã dùng loại Liễu Lam trong nước để nhuộm, chúng tôi rõ ràng đã chỉ định là phải dùng loại của Nhật rồi mà.” Đào Tử Bình rõ ràng là đã bị đối thủ hạ gục nên đành chạy tới nhờ sếp giúp đỡ.
Trái lại, người phụ trách Bạch Uyển Minh của bên phòng thí nghiệm lại mang vẻ mặt trầm tĩnh, nhàn nhạt nói với Mạnh Dục Thành: “Nếu nói tôi dùng Liễu Lam trong nước thì đưa ra chứng cứ đi, nếu không thì hãy tự mà gánh lấy trách nhiệm như một người đàn ông chân chính.” Cô ấy trông rất đẹp, vẻ đẹp khiến người ta nghĩ đến hoa Tiên Ông 0 xinh đẹp, nhưng thái độ lại lạnh như núi băng ngàn năm, điều kỳ lạ làn cô ấy lại mặt một đồ nam làm che khuất đi những đường cong cơ thể của mình.
0 Một loài hoa rất đẹp nhưng mang tính độc
Tiến đến giai đoạn đùn đẩy trách nhiệm rồi sao? Văn Diệp Nhiên nhếch miệng, quăng một tấm hình cho Mạnh Dục Thành, “Đây là hình ảnh bên phòng thí nghiệm đi mua Liễu Lam ở trang trại hoa gần đây, lúc nãy rảnh rỗi không việc gì làm nên giúp cậu tra đấy.” Nói xong, anh ta không thèm nhìn sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch của Bạch Uyển Minh, ngược lại thò tay qua tóm lấy Thẩm Nhã Hinh nói: “Cho tôi mượn thư ký của cậu xài một lát, tí nữa giải quyết xong việc thì trả cậu sau.” Thẩm Nhã Hinh nhất thời trở tay không kịp bị Văn Diệp Nhiên tóm được, cô gấp đến độ phải quay qua cầu cứu với Mạnh Dục Thành: “Tổng giám đốc…”
Mạnh Dục Thành trừng mắt nhìn Văn Diệp Nhiên một cái, nhưng miệng lại nói: “Buông tay ra, cô ấy rất sợ đau, đừng đi quá xa, chuyện bên này sẽ xử lý nhanh thôi.” Thẩm Nhã Hinh trợn tròn mắt, có lằm không vậy, bán cô đi mất chỉ với hai câu đơn giản như vậy thôi?
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Thẩm Nhã Hinh vẫn cứ mang dáng vẻ căm giận tức tối, không chịu mở miệng nói chuyện với Văn Diệp Nhiên, nhưng tính khí của Văn Diệp Nhiên tốt đến nỗi không chỗ nào chê, không những không vì vậy mà giận giỗi, ngược lại còn thỉnh thoảng đưa tay ra đỡ cô để cô không phải vấp ngã vì đang mang giày cao gót đi đường sỏi.
Sau vài lần như thế, Thẩm Nhã Hinh cũng cảm thấy thật ngại khi cứ đanh mặt lại nên đành ngượng ngùng nói lời cảm ơn. Thực ra cô chỉ là giận Mạnh Dục Thành sao lại yên tâm giao cô cho một người ngoài như thế, thành ra cái người ngoài đó lại trở thành đối tượng trút giận của cô.
“Không có chi, em là thư ký của Mạnh Dục Thành, anh chăm sóc một tí cũng là chuyện hiển nhiên.” Văn Diệp Nhiên cười tít mắt nhìn cô nói, còn nhấn mạnh hai chữ ‘Thư ký’ nữa chứ.
Thẩm Nhã Hinh xấu hổ đến nổi đỏ lựng cả khuôn mặt, cô giải thích, nhưng lại không biết giải thích như thế nào, cô không thể tự nhiên nói cô không phải thư ký của anh ấy chứ! Nhưng cái anh Văn Diệp Nhiên này, nên nói là anh ta quá bà tám hay là quá nhạy cảm đây? Nghĩ nghĩ một hồi cô cuối cùng quyết định vẫn là không nên giấu đầu lòi đuôi, cứ xem như mình không nghe thấy gì hết vậy.
Cũng may Văn Diệp Nhiên cũng rất biết điều, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô thì