không có cản đảm như vậy, người con gái này anh nhất định phải hao phí sức lực cả đời! Kỷ Lục Đề do dự mãi, không có cách nào để dặt mông ngồi lên người anh được cả. "Ba. . . . . ." Kỷ Lục Đề nhắm mắt lại, trước sự uy hiếp của anh, đơn giản nhảy dựng lên đem cái mông gắng hết sức đặt lên lưng của anh như trò đùa dai muốn nghe tiếng kêu như giết heo——
"Azz ——" Anh giống như mong muốn của cô rên rỉ ra tiếng, nhưng lại không giống như mong đợi của cô."Thật sự rất thoải mái , tiếp tục đi, " Anh thỏa mãn tiếp tục nói chỉ thị thứ hai.
Thật là bất hạnh, Kỷ Lục Đề dùng phương thức "Ngồi" này ngồi trên lưng anh 20 phút, ngồi đến mức cái mông cũng sắp mất cảm giác, anh ta cuối cũng cũng nhân từ , đồng ý "Thả hổ về rừng" ——
Chương 4
Áo khoách vừa dày vừa nặng bao quanh dáng người nhỏ gầy của cô, thay đổi cách ăn mặc thường ngày bằng quần jean, giày vải, toàn bộ mái tóc dài được búi vào trong chiếc mũ lưỡi trai, cuối cùng là đeo mắt kính, khẩu trang, Kỷ Lục Đề mới xem như là chuẩn bị xong “Trang bị bắt gian”, tinh thần sáng lạng chạy đến văn phòng thám tử Hạ Lan trình diện.
"Em làm gì mà lại ăn mặc thành như vậy?" Hạ Lan Bình đang ngủ trên giường bị cô dựng dậy, vừa mở mắt đã thấy cô đang mặc một bộ trang phục có thể nói là "Quái dị", không nhịn được ôm gối đầu cười ra tiếng.
Cô khẩn trương bịt khẩu trang lại nói: “Chúng ta không phải đã nói sẽ đi theo dõi chồng của cô Lục sao? Đương nhiên là không thể để hắn phát hiện ra!” Hơn nữa không thể bị thấy được mặt.
"Em làm như vậy anh ta mới dễ dàng phát hiện hơn” Bây giờ mới đầu thu, mà cô mặc chẳng khác gì dân chạy nan ở Bắc Cực mới chạy đến, không bị phát hiện mới là chuyện lạ! anh liếc mắt xem thường cô, đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo.
"A!" Nhìn thấy anh thân thể trần truồng rời giường, cô bị dọa sợ đến trắng cả mặt, vội vàng dùng mười ngón tay che mặt lại ."Anh. . . . . . tại sao anh lại không mặc quần áo?" Đồ điên cuồng! Đồ cuồng Biến thái! Cuồng tình dục —— trong đầu của cô thoáng qua hiện lên rất nhiều từ "Cuồng" ở trong câu nói, nhưng mà không có một từ nào có ý tốt cả.
"Làm gì khẩn trương như vậy?" Anh lười biếng mò chiếc quần dài đang được giắt cuối giường lên mặc vào, trước tiên đem nửa người dưới xử lý trước đã, tránh cho cô còn chưa ra khỏi cửa đã bị hù dọa đến mức hôn mê. "Mặc quần áo đi ngủ ảnh hưởng đến sức khỏe, ngay đến cả điều bình thường như vậy mà cô cũng không biết sao?” Anh cười, cười vẻ mặt ngạc nhiên của cô.
"Ngụy biện!" Cô xấu hổ lên tiếng phản bác, sau khi thấy anh ta vẫn còn để trần nửa thân trên, mới phát hiện ra mình vì quá kích động mà quên che mắt, nên đã vội vàng đưa mười ngón tay lên che mắt lại. “Anh nhanh mặc cả áo vào nữa!”
Hạ Lan Bình giọng điệu hừ một tiếng, đi đến trước mặt cô nắm lấy chiếc khoác vừa dày vừa nặng của cô.
"A!" cô sợ hãi kêu lên một tiếng, nắm chặt lấy cổ áo đang bị anh nắm lấy. “Anh làm gì mà lại cởi quần áo của tôi? Thật là không biết xấu hổ!" Anh không thích mặc quần áo là chuyện của anh, nhưng cô tiếc thịt như vàng, sẽ không giống như anh động một chút lại để thân thể trần truồng để khoe bắp thịt, thích làm điều đen tối!
"Cô làm trợ thủ có phải nên thay tôi suy nghĩ một chút được không, với bộ dáng như trinh thám quạ đen này ra đường, ngộ nhỡ đi theo dõi lại bị nghi thành quay lén bị bắt lại, khi đó thì được không bù được mất!”
Không để ý đế việc vô ngạc nhiên, anh nhanh tay nhanh chân tháo ra áo khoác của cô ra, lấy mũ lưỡi trai trên đầu cô xuống, chỉ để lại chiếc áo khoác T shirt nhẹ nhàng và phía dưới là chiếc quần jean, cuối cùng thuận tay đem mắt kính của cô giắt trên cổ áo T shirt .
"Ừ, như vậy tốt hơn nhiều." Anh lấy tay xoa xao cằm, thừa dịp cô vừa hoàn thành xong việc sửa sang lại cho cô tay chân đang lộn xộn hôn trộm lên gò má cô một cái, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Kỷ Lục Đề ngây ngốc nhìn bóng dáng của anh biến mất ở sau cánh cửa phòng tắm, có chút thẹn thùng, lại có phần luống cuống nhẹ nhàng xoa lên gò má bị anh hôn qua.
Tại sao anh ta lại thường xuyên hôn cô như vậy? những nụ hôn như ở “cấp độ bình thường” vậy, số lần hôn cô càng ngày lại càng nhiều không thể nào đếm hết, còn có một loại nụ hôn cực khủng bố đó là "Không giới hạn cấp" nhiệt tình hôn sâu. . . . . .
Sau mỗi lần, cuối cùng lại làm nhịp tim cô tăng gấp bội, tay chân như nhũn ra, cả người vô lực, không biết rõ ngày hay đêm. . . . . .
Cô bỗng nổi lên hồi lạnh buốt, nên đã vội vàng xoa xoa tay cánh tay tự trách mình không biết xấu hổ; người con gái nhận được sự dạy dỗ về cách làm một cô gái thục nữ như cô, tại sao lại có thể bị tên hàng xóm hung ác không ra gì đó, bỗng nhiên hôn một nụ hôn mà bị dọa sợ chứ? Không được, lần sau tuyệt đối không. . . . . . À, không đúng, mà sẽ tuyệt đối không có lần sau nữa !
Hạ Lan Bình bước ra từ trong phòng tắm, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo T shirt màu trắng gần như giống với chiếc áo của cô, tùy ý mặc lên sau đó đeo mắt kính PO¬LO nhìn rất đẹp trai, mỉm cười ôm vai của cô."Được rồi, lên đường nào!"
Mới đi ra khỏi ngõ, đã chạm mặt một người đàn ông mặc tây trang gọn gàng đi đến, vừa thấy Kỷ Lục Đề đã thân thiện tiếp cận.
"Tiểu Đề, em muốn đi ra ngoài à? Em đi đâu vậy, Anh đưa em đi." Người đàn ông đó ngang nhiên đem con người cao lớn như Hạ Lan Bình gạt sang một bên, hoàn toàn không chú ý đến anh và Kỷ Lục Đề đang đi cùng nhau.
"Anh họ?" Kỷ Lục Đề hơi sửng sốt, Tại sao lúc này lại gặp phải anh ấy. "Thật xin lỗi, anh tìm em có việc ư?" cô từ trước đến nay luôn là một con người có thái độ đúng mực, ba từ kia như là câu cửa miệng của cô.
"Kể từ sau khi dì, dượng chuyển đi, đã rất lâu rồi không gặp em, em biết anh rất bận, hôm nay vất vả lắm mới có thời gian rảnh đến tìm em, nhưng lại gặp dịp em phải đi ra ngoài, thật là đáng tiếc!” người đàn ông đó lộ ra bộ dang tiếc nuối. “Không rảnh thì đừng đến, không có ai bắt ép anh cả!” Hạ Lan Bình chống nạnh, lạnh lùng nhìn người đàn ông được cô gọi là “Anh họ”. “A, đây là…” người đàn ông cuối cùng cũng chú ý đến cây “Cột điện" chướng mắt nãy giờ, trong đáy mắt thoáng hiện lên ánh mắt khinh thường, hình như căn bản không để anh vào trong mắt.
"Anh ấy là hàng xóm của em. . . . . ."
"Tôi là ông chủ của cô ấy, anh đang quấy rầy đến thời gian làm việc của chúng ta." Hạ Lan Bình vừa nói vừa kéo tay cô đi, anh cũng hoàn toàn không để người đàn ông đó vào trong mắt. "Em tốt nhất nên giải thích rõ ràng mọi việc cho anh!" Anh ghé tai vào trong tai cô nhỏ giọng nói.
"Tại sao anh. . . . . A, anh họ!" cô lo lắng quay đầu lại nhìn người đàn ông kia một cái.
"Câm miệng!" Hạ Lan Bình hung dữ ôm lấy đầu cô kéo lại, lôi cô đi nhanh ra khỏi ngõ.
"Azz, Này! Tiểu Đề. . . . . ." Người đàn ông hình như chưa hoàn hồn về chuyện bất ngờ đã xảy ra, duỗi cánh tay ra nhưng chỉ bắt được không khí, anh ta chưa bao giờ nếm qua mùi vị bị xem thường một cách hoàn toàn như vậy, rõ là … buồn nôn mà!
? ..?
Hạ Lan Bình không biết được từ nơi nào lấy được một bộ con cừu nhỏ, chở Kỷ Lục Đề đuổi theo Tuần Lạc Nguyên đang ăn mặc "Quốc Sắc Thiên Hương" trong một con hẻm nhỏ, cả một đoạn đường hét vòng chỗ này đến chỗ kia, thật vất vả mới đi theo được TRình Lạc Nguyện dừng xe trước nhà gửi xe của khách sạn, chắc hẳn là con "Hồ ly tinh" đang ở bên trong chờ ông ta.