- Đúng rồi! Con Ngọc Liên có nói, nó và cô Mỹ Lan nào đó đang yêu một người tên Phi. Đúng là cậu rồi!
- Dạ... nhưng mà cháu đâu biết gì về con gái hai bác. Tại sao cô ấy lại như thế này?
Câu hỏi chạm tới nỗi đau của họ, nên bà già khóc nức nở vừa nghẹn ngào:
- Con gái tôi nó bơi xuồng qua bên Hàm Luông thăm thân nhân, nửa đường bị gió bão chìm xuồng và mất tích cả tuần nay.
Phi chợt buột miệng:
- Lại cũng chết chìm!
- Cậu nói gì?
Ông già thấy Phi lẩm bẩm thì hỏi. Phi nhẹ lắc đầu:
- Dạ, không có gì...
Phi bước tới gần bàn thờ, nhìn bức ảnh anh chợt kêu lên:
- Tấm ảnh này ở nhà cháu mà?
Ở góc tấm ảnh của Mỹ Lan mà Phi mượn từ nhà của cô ấy, lúc cầm về khi ngồi trên ghe chính Phi đã dùng bút ký tên lên đó như biểu tỏ quyền sở hữu. Mà bức ảnh đang thờ này lại y như vậy!
Phi lặp lại lần nữa:
- Ảnh này của cháu.
Anh tiện tay lấy bức ảnh xuống và ôm trong lòng. Bà già thấy vậy liền cầm ảnh con gái mình đặt thay vào chỗ trống và hai vợ chồng mừng quá đỗi:
- Nó ở yên rồi!
Phi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Chuyện này có nhiều uẩn khúc, mà theo cháu nghĩ thì hồn con gái bác và người bạn của cháu đây đang gặp nhau. Cô bạn cháu cũng chết dưới sông...
Bà già chợt nhắc lại chuyện hồi nãy:
- Tôi không hiểu tại sao nó hoàn toàn xa lạ với cậu mà lại nói cậu sẽ là... chồng nó?
Phi kinh ngạc:
- Bác nói ai?
- Con Ngọc Liên, con gái tôi!
Phi xua tay:
- Không đâu bác! Cháu làm sao có thể.Anh định nói thẳng ý mình là từ chối, nhưng lúc ấy bỗng mắt anh chạm vào ánh mắt tứ bức ảnh chân dung của cô gái trên bàn thờ, Phi chợt rùng mình! Đôi mắt của cô nàng hình như là đang long lên, như muốn nói thành lời!
- Dạ thưa hai bác...
Phi định nói lời kiếu từ nhưng bỗng bụng anh nhói đau dữ dội! Người lảo đảo như muốn ngã, khiến ông già hốt hoảng:
- Cậu làm sao vậy?
Phi tối tăm mặt mũi, vịn vào thành ghế rồi hầu như không con sức nữa, anh ngã khuỵu xuống đất. Trong mơ hồ, anh nghe như có tiếng kêu thảng thốt của chủ nhà, rồi hình như mọi người dìu anh lên...
Có lẽ khá lâu Phi mới tỉnh lại. Trời tối đen chung quanh và qua khung cửa sổ, anh có thể nhìn ra bên ngoài và nhận biếr trời đang mưa rất lớn.
- Mình đang ở đâu?
Nhớ lại dần mọi việc. Phi sửng sốt kêu khẽ:
- Nhà cô gái ấy!
Quơ tay sang bên thì chạm vào cái khung ảnh, Phi cầm lên xem, trong bóng tối lờ mờ nhưng anh vẫn nhận ra trong ảnh là Mỹ Lan. Yên tâm phần nào. Phi định bước xuống giường, nhưng người anh như bị đóng đinh xuống giường, không tài nào xoay sở được.
Vừa khi ấy, ở tay bên này của Phi như có ai vừa đặt vào đó một khung hình thứ hai. Hai tay hai khung ảnh và Phi chợt hiểu, anh thầm kêu lên:
- Ảnh hai người!
Khi nhảy được xuống giường, Phi đốt đèn lên thì rõ ràng hai khung hình của Mỹ Lan và Ngọc Liên đều nằm trên giường anh! Lúc anh còn đang ngơ ngác thì ba má Ngọc Liên đã bước vào, họ hỏi bằng giọng ngạc nhiên:
- Cậu có hẹn với người nào tới đây không?
Phi lắc đầu:
- Dạ đâu có.
- Cậu ra ngoài coi, có người đang đợi cậu từ nãy giờ.
Phi hấp tấp bước theo họ ra nhà ngoài thì phải kêu lên:
- Mỹ Lan!
Cô gái tên Mỹ Lan đã ngồi ở phòng khách từ lúc nào rồi. Khi thấy Phi bước ra, cô vẫn bình thản đưa tay chỉ về phía bàn thờ:
- Trên bàn thờ phải thờ đủ hai người chứ sao chỉ có một người?
Phi nhìn lên thì không còn ảnh của Ngọc Liên, anh nhớ tới hai tấm ảnh đều trong phòng mình thì muốn nói, nhưng đã chậm hơn so với cô nàng. Cô quay sang ông bà già:
- Ba má cứ để cho anh ấy thờ cả hai ảnh trên bàn thờ, như vậy anh ấy mới yên lòng mà nghe lời ba má.
Bà già kêu lên:
- Kìa, sao cô lại kêu tụi tôi bằng ba má? Tôi đâu có...
Mỹ Lan bỗng sụp xuống lạy dài hai người:
- Con lạy ba má, hãy để cho anh ấy làm rể nhà này, không thì cả hai đứa con mới được cùng nhau. Bằng không thì...
Cô quay sang Phi, nói với anh:
- Sao không lạy ba má đi!
Phi còn đang chưa biết phải làm sao thì tự dưng đôi chân anh tự động khuỵu xuống trong tư thế quỳ! Chẳng hẹn mà anh và Mỹ Lan cùng quỳ trước ông bà già Ngọc Liên, mà cũng là trước bàn thờ còn khói hương nghi ngút!
Ba má Ngọc Liên cũng chẳng biết sao, họ đành phải nói:
- Hai đứa đứng lên đi.
Đó như một lời công nhận, lúc đó Mỹ Lan mới kéo Phi đứng lên và nói:
- Con là Ngọc Liên đây, ba má làm như vậy là giải khó cho tụi con rồi! Con xin nói để ba má rõ, con đã chết chìm, hồn con sắp lạc vào mê cung địa phủ thì gặp được người con gái cùng cảnh ngộ với con cũng đang vật vờ sau khi trôi giạt từ xa đến. Cái số ở cỏi âm của tụi con là như vậy, kẻ mất xác, người mất hồn, cuối cùng chỉ còn lại một mà thôi. Hồn con đây, trong xác của chị Mỹ Lan và hai chúng con đều có duyên với chỉ một người... này!
Nói xong, cô chỉ tay về phía Phi. Anh giật mình:
- Là tôi?
Mỹ Lan không trả lời, cô rất tự nhiên đi vào phòng nơi Phi vừa ngủ, khi trở ra trên tay cầm hai khung ảnh. Trịnh trọng đặt cả hai khung ảnh lên bàn thờ, vừa nói:
- Coi như ba má có hai đứa con gái. Cả hai tuy đã chết, nhưng thực tế thì ngày ngày vẫn sống với ba má tại đây. Còn bây giờ để tụi con, còn phải về thăm cha con bên kia nữa!
Cô kéo tay Phi:
- Đi anh, ba đang đợi ở quán bên Hàm Luông!
Họ đi ra trước sự thảng thốt của hai ông bà:
- Kìa, rồi ba má làm sao đây?
Họ vẫn đi thẳng như không có chuyện gì xảy ra. Khi ra tới ngoài rồi Phi mới hỏi:
- Có phải em là...
Mỹ Lan đáp tỉnh queo:
- Là hồn ma!
Khi đã xuống chiếc xuồng đậu sẵn ở bờ sông rồi, nàng mới nói tiếp:
- Một hồn ma không biết hại người. Mà trái lại còn bị người hại, suýt chết!
Nàng đưa tay lên sờ vết thương trên môi vẫn còn chưa lành:
- Cái lưỡi câu đó nếu em không thoát ra được, không chết vì đau thì cũng chết vì lên bờ không có nước thở!
Nhớ lại bữa câu cá đó, Phi hỏi:
- Em là hồn ma sao dính câu được?
Bấy giờ nàng mới cười:
- Cái nợ tình nó buộc em phải dính đó thôi. Em nói thật tại cái số của em phải trở thành vợ anh, cho nên anh câu hai lần em đều dính câu và phải đến kết cuộc này...
Đẩy xuồng ra giữa dòng, chợt Mỹ Lan nói tiếp:
- Anh về nhanh đi, để ông già đợi ở quán. Còn em...