òn uống rượu đồng tâm với người khác đúng không? Anh ấy hận đến mức thiếu chút nữa cắn nát răng đấy. Thật ra thì anh ấy rất muốn xông lên kéo chị đi, chỉ tiếc vô cớ xuất binh! Nói thật, chị nuôi, có thể cho anh ấy một cơ hội kéo chị đi hay không?”
Sơn Nỗ ở một bên nghe hai người nói chuyện lập tức nghĩ đến hình như buổi chiều có người nhìn hắn chằm chằm, thì ra mục tiêu là họ. Nghĩ như vậy hắn âm thầm thở phào một hơi ở trong lòng.
“Thật đáng ghét! Trẻ nhỏ biết cái gì!” Lâm Lung cắn răng xoa đầu Trác Nhất, từ chối cho ý kiến.
Trác Nhất thấy cô như không hiểu ám hiệu của mình, lại cố gắng đề nghị: “Thật, anh ấy rất thích chị! Đừng nhìn bộ dạng bình thường không ai sánh nổi của anh ấy, thật ra khi gặp phải chuyện như này thì cũng ngại mở miệng nên luôn núp ở trong lều giận dỗi! Chị cho anh ấy một cơ hội để anh ấy giãi bày tâm sự đi! Chỗ bọn em ở cách đây không xa, qua đó với em đi!”
Nghe được câu này Lâm Lung liền biết bọn họ muốn đưa cô rời khỏi nơi này. Nhưng có hai người cùng rời đi, hoặc hẹn gặp nhau ở trong thôn, việc này có phải quá gượng ép không? Cũng không thể trùng hợp như vậy chứ?
“Ai sẽ đi đến cửa để người khác thổ lộ chứ?” Lâm Lung liếc mắt một cái, vô cùng dứt khoát nói: “Chị không đi. Có giỏi thì cậu để cho anh ta tự tới đây.”
“Được rồi, vậy chờ anh em tới đây, chờ anh ấy đến xem chị còn gì để nói!” Nghe được Lâm Lung trả lời như vậy, Trác Nhất cảm thấy rất có lý. Không thể làm gì khác đành thở dài ngồi ở một bên. Nhiệm vụ của cậu là đưa Lâm Lung về, nếu không đưa về được thì ngồi tại chỗ bảo vệ đợi lệnh, hơn một tiếng sau Long Tuyền sẽ tự đi ra xem xét.
Lâm Lung nhíu mày cười một tiếng, ôm lấy “ki bố ách” cô mới mua được ở trong tay một người bạn hàng tộc Lật Túc, bắt đầu ca hát. Càng nói nhiều càng dễ lộ ra sơ hở, còn không bằng tiếp tục ca hát.
Cô quen rất nhiều thanh niên có thể hát đối, người Hán có thể nói tiếng phổ thông tương đối nhiều. Mọi người thường xuyên cùng nhau hợp ca hoặc hát đối ca khúc tiếng Hán. Lâm Lung lại là người dẫn đầu trong việc am hiểu đàn hát những bài hiện đang lưu hành hoặc những bài hát cũ nổi tiếng. Cho tới bây giờ cô vẫn chưa thua ai. Giờ phút này mọi người vừa thưởng thức tiếng hát, đồng thời cũng rất tò mò với người thầm mến cô.
Bởi vì từ đầu đến cuối Lâm Lung không hát những bài tình ca, nếu không phải hát những bài không rõ thì cũng là những bài nói về tình hữu nghị hoặc sông núi tổ quốc. Không lâu sau, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của mọi người rốt cuộc cô cũng hát bài “Mối tình đầu khó quên”.
Âm thanh ngọt ngào mà êm dịu cùng với tiếng đàn tỳ bà nhẹ nhàng vang vọng: “…. Em là sao anh là mây, lúc nào cũng có khoảng cách. Hy vọng anh sẽ nói cho em biết, người yêu đầu…”
Hát đến chỗ này, Lâm Lung bỗng phát hiện phía bên trái có người thổi kèn ác-mô-ni-ca đang dần dần đến gần, khéo léo mà hài hoà nhập vào khúc nhạc khiến giai điệu càng thêm du dương, thậm chí còn bổ sung vào chỗ thiếu sót của đàn tỳ bà.
Quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn có một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đang từ từ đi tới, từ tối đến sáng, gương mặt anh tuấn từ từ được ánh đèn chiếu sáng rõ ràng. Anh vừa thổi khúc tình ca, vừa nhìn Lâm Lung. Sóng mắt lưu động như đang có những ngọn lửa đang nhảy múa.
Lâm Lung bỗng cảm thấy ngực mình như cứng lại, cô ngơ ngác nhìn Long Tuyền, trong miệng cô vẫn vô thức hát: “…. Em khó có thể quên được anh…. Là tình yêu không đủ sâu hay không có duyên phận, hy vọng anh sẽ nói cho em biết, hỡi mối tình đầu…”
Hát xong một khúc Long thiếu đã đi tới trước mặt Lâm Lung, anh lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh tới đây.”
Long Tuyền sợ tầm mắt của mình sẽ khiến Sơn Nỗ cảnh giác, vì vậy ánh mắt anh luôn nhìn thẳng về phía Lâm Lung, nhưng khi thổi những bài tình ca như “Mối tình đầu khó quên” này có chút đùa mà thành thật. Ánh mắt vô cùng thâm tình của anh đang nhìn cô khiến cô chấn động hồi lâu vẫn không nói chuyện.
Cho đến khi mọi người bắt đầu ồn ào, muốn bọn họ “tiếp tục” thì cô mới phục hồi tinh thần. Tiếp tục hát đối, tất nhiên là muốn đàng trai hát trả đàng gái một ca khúc, hoặc gảy hoặc thổi đều được.
Long Tuyền không biết gảy đàn dây của tộc Lật Túc, anh nhếch miệng mỉm cười tiếp tục thổi kèn ác-mô-ni-ca, cũng là một bài hát cũ của Đặng Lệ Quân có tên “Gặp em”. Khi anh vừa bắt đầu thổi mọi người còn chưa chưa biết anh thổi bài gì, cho đến khi có một du khách trẻ tuổi vùng Quảng Đông hát lên thì mọi người biết biết hoá ra anh đang tỏ tỉnh.
“….Gặp em, tìm được bóng dáng người yêu trong lòng…dường như hạnh phúc đang đọng lại. Anh bắt đầu yêu, khó kìm được tình cảm với em. Cùng làm thơ với em, người khiến anh cảm mến chính là em… Quen em là ý của trời… Bắt đầu từ ngày hôm nay tất cả đều thuộc về em…”
Lâm Lung lập tức đỏ mặt, vô cùng thẹn thùng. Thật ra thì trong lòng cô biết Long Tuyền hơi thích mình. Như những gì Trác Nhất vừa nói, thật ra thì cô đang giả vờ mà thôi.
Nhưng bây giờ phải đáp lại bài gì mới thích hợp đây?! Lâm Lung khó xử, cũng không thể thật sự đồng ý lời tỏ tình của anh, bát tự* còn chưa có xem đâu. Hơn nữa ai biết được anh ta thật sự muốn theo đuổi mình hay chỉ vì nhiệm vụ mà khoa trương biểu đạt tình cảm?!
*Bát tự: giờ, ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi, là một cách xem số mệnh của người Trung Quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, cộng lại là tám. Dựa vào tám chữ ấy ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “bái tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.
Sau khi suy tư một lúc, Lâm Lung hát một bài rất là nổi tiếng: “56 chòm sao, 56 nhánh hoa, 56 người anh em cùng chung một nhà, 56 dân tộc cùng nói một câu, tôi yêu Trung Hoa, tôi yêu Trung Hoa…”
Còn chưa hát xong người trong sân đã bắt đầu ồn ào, mọi người rối rít trách móc cô đang qua loa trốn tránh.
“Ai nói là qua loa…. Bài này cũng rất hợp với tình hình mà! Chúng ta chính là tất cả các dân tộc tụ hội.” Lâm Lung cưỡng từ đoạt lý phản bác.
“Hợp với tình hình, nhưng bài này không phải tình ca!” Trác Nhất nhìn về phía Long Tuyền hét lên một tiếng: “Anh, mau đáp trả một khúc ‘tình nồng nguyên hương’ đi, đừng để chị ấy trốn tránh!!”
Tình nồng nguyên hương? Lâm Lung còn chưa kịp phản ứng bài này là bài nào thì đã nghe được Long Tuyền hát lên một bài ca dân gian.
Giọng anh hơi trầm thấp nhưng rất dễ nghe, đáng tiếc lời ca này khiến người nghe cảm thấy rất thẹn thùng: “Trên núi nào có đường, đường khó đi… tiểu ca muốn đi gặp tiểu muội nên không sợ núi cao đường xa! Tảng đá trên ngọn núi kia vừa to lại vừa cứng! Tiểu ca không sợ đá cứng chỉ sợ lòng dạ tiểu muội cứng rắn …. Tiểu muội yêu thân thể cường tráng của tiểu ca, tiểu ca yêu thích dáng người nhỏ bé của tiểu muội…!”
“A~~~” Lâm Lung rất muốn đào hố chôn mình, cô bất lực che mặt ngẩng đầu lên, rên rỉ nói: “Làm ơn đừng hát nữa!”
Trác Nhất ở một bên cười rạng rỡ như ánh mặt trời, lại nói thêm vài câu trêu đùa khiến Lâm Lung tức giận đuổi đánh cậu. Sau đó rất bi kịch, cô bị Tiểu Nhất ác ý dẫn đường đâm đầu vào người Long Tuyền.
“Ồ! Ôm ấp yêu thương!” Trác Nhất vui sướng bộc bạch thay cô.