n nữa bị xem nhẹ, trong lòng anh mới càng đau đớn mãnh liệt như vậy.
Đợi chờ là quá trình đau khỏm mà loại đợi chờ không có hi vọng quả thực làm cho người ta sống không bằng chết. Đến hộp đêm, vào ghế lô, anh nhẹ nhàng vuốt ve màn hình điện thoại, một lát sau lại bỏ điện thoại vào trong áo khoác, để sáng một bên.
Bận rộn từ trưa đến lúc xong việc, Đồng Yên sửa sang lại tập văn kiện. Lúc đứng dậy đã sớm qua giờ tan làm. Cô cũng không phải là thích làm thêm giờ mà suy nghĩ rằng, cho dù cô về sớm cũng không có việc gì để làm. Thiến Thiến kéo cô đi dạo phố thì bị cô từ chối, trong lòng cô có chút loạn, không muốn làm hỏng không khí vui vẻ, tâm trạng vui sướng của người khác.
Cô không có tâm trạng để nấu cơm, tùy tiện ăn một chút gì đó. Đi bộ về đến nhà đã hơn tám giờ, cô rót một chén trà sữa, bật đĩa CD, nhìn danh sách bài hát của album, thanh âm tinh khiết không có bất kì tạp chất nào lại có thể mang tiếng hát đi vào lòng người nghe.
Thật muốn rằng lúc cô đơn có một người bạn
Cuộc sống bận rộn nhưng có người cùng mình ăn điểm tâm
Mặc dù ý nghĩ này rõ ràng quá đơn giản
Chỉ muốn có người ở cùng mình bất kể ngày mai ở nơi đâu
Khi yêu không cho phép người ba tâm hai toan tính
Gặp được tri kỉ bỏ qua thật rất đáng tiếc
Nếu như em thật sự quyết định mở lòng
Có thể có nói với người rằng đừng làm em đau lòng hay không?
Mỗi một lần lại yêu anh thêm một chút
Cảm giác rằng anh ôm em thật chặt thật chặt
Lòng xôn xao sẽ được anh che kín mắt em
Vừa không để cho anh biết đi nơi nào
Mỗi một lần lại yêu anh thêm một chút
Cũng giống như đang chờ anh đáp lại tình yêu này
Trời đất an bình. Chỉ duy nhất quyết định của anh là không yên.
Nghe một ca khúc như vậy, Đồng Yên khẽ cười cười, trong đầu nháy mắt tháng hiện lên tên của ai đó, làm cho hai má của cô đỏ ửng lên. Uống xong chén trà sữa, cô nắm di động, trong lòng nghĩ tới số điện thoại của anh.
Lăng Khiên ngồi người tại ghế salon trong gic không ngừng đụng chén, vừa nói vừa cười, mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía áo khoác, lại một lần nữa đem chén rượu chứa chất lỏng màu đỏ uống xuống. Anh lảo đảo đứng lên, mấy bước đi tới áo khoác, vừa mới lấy điện thoại di động ra lại thấy màn hình điện thoại nhấp nháy mã số của Đồng Yên, tim anh bỗng nhiên đập thình thịch.
Anh nhìn màn hình ngây người đến mười giây, trên mặt khóe miệng đã giương cao. Nói với mọi người có chút chuyện, đi tới bên ghế lô nhấn nút nghe.
“Alo.” Lần này anh không có gọi tên cô, trong lòng có chút hơn giận cô, giọng nói cũng hơi lãnh đạm, nhưng là bởi vì khàn khàn mà lộ ra mấy phần ủy khuất.
Đồng Yên không có nghe được thanh âm quen thuộc “Yên Yên” mà giọng giọng nói có chút không được tự nhiên, khẽ sửng sốt rồi mới ôn nhu mở miệng: “Anh lại uống rượu à?”
Lăng Khiên đi tới ban công, nghe giọng nói không hề che giấu quan tâm của cô, tất cả tối tăm trong lòng nháy mắt tiêu tan sạch sẽ. Một tay anh đặt tên lan can, cúi đầu đáp một tiếng: “Ừm. Ban ngày sao em lại không nghe điện thoại của anh?”
Đồng Yên cắn cắn môi, không tự chủ mà phản bác: “Vậy tối qua tại sao anh lại không nghe điện thoại của em?”
Anh nghe cô nho nhỏ oán trách, lắc đầu cười cười, thân thế nhích về phía trước cơ hồ nửa nằm trên làn can, hô hấp hơi có chút xốc xếch: “Trừng phạt anh sao? Có nhớ lần trước anh nói thế nào hay không hả?”
Đồng Yên dĩ nhiên biết anh nói cái gì, đỏ mặt lên, bất mãn nói: “Bá đạo.” Dừng lại một chút cô tiếp tục hỏi: “Anh uống rất nhiều rượu à?”
Lăng Khiên cúi đầu nhắm mắt, trên mặt là vẻ mặt rất nhu hòa: “Ừ.”
“Không thoải mái sao?” Thanh âm cô rất thấp, rất nhu, còn có đau lòng.
Lăng Khiên khóa miệng dần dần giơ cao, mạn bất kinh tâm đáp: “Ừ.”
Giọng nói cô càng thêm mềm nhẹ, càng đau lòng hơn: “Vậy thì anh đừng có uống nữa, sớm trở về khách sạn nghỉ ngơi đi thôi.”
Vẻ mặt bây giờ của Lăng Khiên có thể dùng từ “hưởng thụ” để hình dung, anh không nói gì, chỉ có chút ồ ồ thở hào hển.
Đồng Yên đợi không được câu trả lời của anh, mới vừa muốn mở miệng lại nghe anh nói: “Yên Yên, có thể hay không thử yêu anh?”
Chương 20: Lòng Chua Xót Hiểu Lầm
Bắt đầu một cuộc sống mới.
Đồng Yên mở mắt ra thấy những tia sáng mặt trời lọt qua khe rèm cửa chiếu lên sàn nhà sạch bóng, tạo ra những tia sáng dài lấp lánh long lanh, trong đầu cô đã nghĩ đến những từ này.
Xuống giường, đánh răng rửa mặt xong, lúc ra cửa trên mặt cô là nụ cười thản nhiên. Hôm qua Lăng Khiên đã hỏi cô câu đó nhưng anh chẳng hề đợi bất kỳ câu trả lời nào mà cũng không thuyết phục cô, giống như là tùy ý nói như vậy, nhàn nhạt, mạn bất kinh tâm nhưng lại lộ ra sự bá đạo cùng kiên định vốn có của anh. Tuy là câu nói đó là câu hỏi nhưng càng giống một câu khẳng định, không phải là thỉnh cầu mà anh nói cho cô biết là cô yêu anh.
Lúc chờ xe tinh thần cô phấn chấn, bồng bột, thoải mái vô cùng. Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình tràn đầy sức sống. Cô không biết mình có thể yêu một lần nữa hay không, nhưng cô biết rằng mình muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Sáng sớm, bên Trần Dương đã gọi điện thoại tới công ty nói rằng một lúc nữa bảo một người mang tài liệu được chuẩn bị cho hội nghị lần đầu tiên kí kết giữa hai bên sang đó.Chutổng biên phân phó xong, Thiến Thiến cầm túi đứng dậy. Lão Chu thấy bộ dạng của Đồng Yên là thờ ơ thì sờ sờ gãy, cười đến giống như hồ ly tinh nói: “ Đồng Yên à, cô cùng đi với Thiến Thiến đi. Nếu như có gặp Tiếu tổng thì mời anh ta một bữa cơm, coi như là phí dụng quan hệ xã hội nhé.”
Đồng Yên nhếch nhếch môi, cầm lấy túi tài liệu đứng dậy, chống lại ánh mắt lo lắng của Thiến Thiến khẽ cười cười nói nhỏ: “Được.”
Phòng làm việc của Trần Dương mặc dù không khí phái, hùng vĩ như Viễn Đông nhưng cũng vô cùng phong cách. Lầu tiếp khách ở đại sảnh mang phong cách cổ kính, rất có văn hóa dân tộc.
Đồng Yên cùng Thiến Thiến ngồi ở phòng chờ uống café, nghe thấy tiếng động hai người lập tức quay đầu. Nhìn thấy người, trên mặt Thiến Thiến hiện lên một tia bất đắc dĩ, còn Đồng Yên lại cắn nhẹ môi, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng trắng vài phần.
Thiến Thiến là người đầu tiên phá vỡ không khí hơi lúng túng này, cô vươn tay lễ phép cười nói: “Tiếu tổng, sao dám phiền ngài tự mình nghênh đón.”
Tiếu Diệc Trần cười ôn hòa nhẹ bắt tay: “Gặp mặt mình hữu, làm sao dám chậm trễ”. Sau khi nói xong, anh bắt tay với cô mà chuyển hưỡng Đồng Yên, thân mật khoác tay lên vai cô, nhu đạo nói: “Yên nhi, đã lâu không gặp.”
Đồng Yên khẽ chuyển thân, tránh khỏi tay anh, cười cười: “Chào anh.” Giọng nói xa cách mang theo chút lúng túng.
Đáy mắt Tiếu Diệc Trần thoáng chốc buồn bã, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô vài giây đồng hồ, cười ồn hòa toan tính lần nữa trán phóng, làm thế tay cùng kính mời: “Chúng ta lên lầu nói chuyện.” Nói xong anh khẽ vuốt cằm rồi đi vào trong thang máy chuyên dụng.
Đồng Yên nhìn thấy lúc anh xoay người trên mặt anh chợt lóe lên ưu thương, trong lòng khẽ nhói. Cuối cùng thì cô cũng không đành lòng nhìn anh khổ sở. Có lẽ tình yêu đã nhạt, nhưng thói quen thì vẫn như cũ.
Sau hơn một giờ thảo luận và bàn bạc, thời gian cũng đã đến buổi trưa. Thiến Thiến nhìn Đồng Yên một cái, mím môi mở miệng: “Tiếu