lúc cảnh sát đến, "anh" xuất hiện, không đúng thời điểm bước ra từ xe thể thao xinh đẹp, mặc áo sơ mi hoa không đứng đắn, đem theo quản gia và người hầu, ngay cả ánh nắng vàng tươi không có trong thế giới của cô cũng theo anh phủ xuống. . . . . .
Sau này nhớ tới lúc đó, thậm chí cô còn nghi ngờ sau lưng anh còn mang theo cánh thiên sứ và vòng hào quang trên đầu, theo gió đem thổi vào căn nhà dơ bẩn của cô, là mây mù màu trắng thanh khiết và cầu vòng rực rỡ.
"Hừ hừ, anh đã nói, em sẽ rất nhanh cần anh." Đại thiếu gia kiêu ngạo không ai sánh bằng nói, cả người anh quần áo ngăn nấp, giày da được người hầu lau sạch sẽ không dính một hạt bụi, được thông báo trước khi đến nên khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng anh cũng không ngạc nhiên mấy.
Hà Lộ không biết tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, trước kia, cô xem thường nhất chính là loại người dựa vào gia đình mà ở trường học kêu mưa gọi gió ― đại thiếu gia nhà họ Bạch, cô cảm thấy anh thật sự không có khí chất của lão đại, có một lần cô ở trước mặt mọi người quật ngã anh té xuống đất––––thù oán cứ như vậy bắt đầu, đại thiếu gia bắt đầu gây phiền toái cho cô khắp nơi, nhưng với người mỗi ngày sống dưới nấm đấm của cha qua ngày như cô mà nói, những thứ anh làm quá ngây thơ, cô vứt bỏ được liền vứt bỏ.
Qủa nhiên là dựa vào danh tiếng dòng họ làm chỗ dựa, không có một nửa sức mạnh, chỉ có thể mặc âu phục, đeo caravat, dựa vào thân thủ mạnh mẽ của thuộc hạ mà làm mưa làm gió; cô ― Hà Lộ là dựa vào thực lực làm cho người ta phục tùng gọi một tiếng chị hai, căn bản không đem vị thiếu gia ngu ngốc này để vào mắt.
Sau đó cô mới biết, ở trong bệnh viện, người thường giúp cô trả tiền thuốc chính là mẹ của Bạch An Kỳ, đó là người sống trong thế giới tách biệt với cô. Hà Lộ từng hận đời cho rằng những người đó thích dùng tiền mua danh tiếng, dùng thủ đoạn thể hiện họ hơn người.
Những người xuất thân như bọn họ, có thể hiểu rõ cuộc sống khó khăn sao? Hiểu được cảm giác vừa sinh ra là nhất định thoát không được cuộc đời bất hạnh? Cái gì gọi là mỗi ngày về nhà cũng không biết có bị cha đánh đập hay không? Thấy người khác hát hò gia đình thật đáng yêu, cô nghe liền cảm thấy ghê tởm!
Giống như bọn họ sinh ra trong môi trường hạnh phúc mỹ mãn, lại giả bộ dáng thương yêu người nghèo khổ, chỉ là tốn tiền mua danh tiếng mà thôi!
Là Bạch phu nhân cho chị hai điện thoại, còn khuyến khích chị hai dũng cảm đấu tranh, nhưng Phạm Liên Vũ không phải người như vậy, luôn mềm lòng khi nghe mẹ khóc lóc kể lể, mẹ không muốn mẹ con các cô bị người khác điều khiển.
Lúc này, Phạm Hà Lộ đối với Bạch An Kỳ chỉ có ngượng ngùng và lúng túng, giống như một học sinh nghèo khổ ở trên đường xin ăn, đột nhiên phát hiện người trước mặt là bạn học cùng lớp với mình. . . . .Muốn đi thật xa, tự ti và xấu hổ làm cho cô im lặng phong bế bản thân.
Biết chị hai vô tội, nhà họ Bạch tìm luật sư đứng đầu và bác sĩ cho chị hai, bác sĩ tuyên bố Phạm Liên Vũ có vấn đề về tinh thần, mà ông Phạm lại có xu hướng bạo hành quanh năm, thậm chí làm nhục con vợ kế, chị hai trong lúc áp lực tinh thần mà giết nhầm cha ghẻ, vì vậy, quan toà giảm bản án xử nhẹ–––––nhẹ đến nghi ngờ.
Vốn là Phạm Liên Vũ đã chuẩn bị tâm lý bị bỏ tù, nhưng nhà họ Bạch lại nói đây không phải là phong cách "làm việc" của họ, muốn "làm việc" thì làm đến tốt đẹp mới thôi, vì vậy, lúc ấy Phạm Hà Lộ nghe nói thẩm phán chịu không ít áp lực từ hắc bạch lưỡng đạo, nhà họ Bạch giống như mua thịt heo ở chợ, không ngừng cò kè mặc cả–––––một năm? Làm con gái người ta lớn bụng cũng có thể chờ đứa trẻ sinh ra; nửa năm? Thi lấy bằng lái xe hơi cũng không cần tới nửa năm; ba tháng? Ai, tên khỉ già này, ngươi thật không nể tình nga! Tranh cãi không ngừng, cuối cùng phải mời nghị viên tới?
Cuối cùng, nghị viên có ra mặt hay không cũng không biết.
Thẩm phán không thể làm gì khác là giơ cờ trắng đầu hàng, xử Liên Vũ một tháng tù giam có thời hạn.
Phạm Liên Vũ cả người thương tích được nhà họ Bạch đưa vào bệnh viện tiến hành trị liệu, một tháng tù có thời hạn liền ở trong bệnh viện thi hành; dĩ nhiên, ngay cả mẹ cô cũng tiếp nhận sự bố trí của nhà họ Bạch, cũng có chỗ ở, nhưng Hà Lộ không có hứng thú muốn biết bà thế nào.
Phạm Hà Lộ chỉ biết, từ nay về sau, cho dù thiếu gia của cô ngu ngốc thế nào, ăn vạ thế nào, cô cũng nguyện ý đem sinh mạng cùng linh hồn mình cho anh, trọn đời.
Lâu rồi, anh không còn làm đại ca nữa.
Nhưng mà dáng người lại quá đẹp trai, chính phiền phức này, mang tới cho anh thật nhiều người hâm mộ––––
"Cái tên Bạch An Kỳ chết tiệt! Hại tao mất chén cơm. . . . ."
Ong ong ong ong. . . . . .Hình như có người đang gọi anh thì phải? Ai, đẹp trai thật là khổ mà.
Bạch đại soái ca bước ra từ chiếc xe Cadillac DTS siêu dài1, vì không muốn điện trường hấp dẫn của mình làm bất tỉnh toàn bộ phái nữ Đài Bắc, anh thuần thục đeo lên kính râm che dấu diện mạo, cúc áo được tháo ra làm áo sơ mi màu bạc hoàn toàn rộng mở, ngay cả cơ ngực mê người và xương quai xanh đều lộ ra, trên cổ mang cà vạt màu đậm, quần jean màu xanh đen ôm chặt đôi chân thon dài, giày da được lau sạch sẽ không dính một hạt bụi, mái tóc cong tự nhiên như được uốn xém cẩn thận, hai chữ đơn giản để hình dung anh, chính là bảnh bao!
Ách, là đẹp trai.
"Bạch An Kỳ, ngươi đi chết đi. . . ."
Bảo vệ nhanh chóng ngăn lại người có ý đồ tập kích Bạch An Kỳ, hôm nay là đại hội cổ đông mỗi năm diễn ra một lần ở tập đoàn, anh lại là bảo vật của xí nghiệp hắc đạo quay đầu làm ăn chân chính, xung quanh hội trường được tăng cường đề phòng cẩn thận, nhận nhiệm vụ bảo vệ chủ tịch Bạch An Kỳ, tất cả đều nơm nớp lo sợ, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng không dám xem thường, trước thời gian diễn ra hội nghị đã tới đầy đủ, gọi là "chiếu cố", trên thực tế là "một con chó không thể ngăn mình ăn cứt"(thói quen đeo bám không đổi).
Không nói đến thân phận đã từng là hắc đạo của nhà họ Bạch, cái tên Bạch An Kỳ làm ầm ĩ truyền thông, tốn không ít giấy mực––––ví dụ như mấy năm trước, anh đi du thuyền ngoài ý muốn bị phục kích, muốn giết anh, nhưng không thành, liền lên tiêu đề tạp chí Bát Quái, mà gần đây Thiên Bảo xảy ra nhiều xung đột dẫn đến tranh chấp, nhà họ Bạch liền đoạn tuyệt đường sống của họ, sa thải mấy vị cán bộ cao cấp, trong đó có đường chủ "nhà họ Hổ" năm đó, ngoài mặt sóng yên biển lặng, nhưng chuyện đó đem lại ảnh hưởng gì, ai cũng không nói chính xác được.
Bạch An Kỳ cũng không thèm nhìn xem ai chống đối anh, thuộc hạ của đại thiếu gia vẫn bình tĩnh đi lên thảm đỏ tiến vào hội trường, anh biết rõ mình sẽ trở thành cái bia đỡ dạn, nhưng nếu không quét sạch những người trong nội bộ, mang trong mình danh nghĩa làm ăn chính đáng, trên thực tế lại dùng hành vi phạm pháp mưu cầu danh lợi, anh em trong Thiên Bảo muốn làm ăn đàng hoàng vĩnh viễn không được yên.
Vậy mà, trong lúc tất cả bảo vệ đều chú ý đến người gây chuyện, không ai phát hiện bên ngoài tiệm cơm, Âu Cát Tang giả làm công nhân vệ sinh ăn mặc cũ kĩ, đột nhiên lấy ra một thanh súng lục có gắn ống giảm thanh2, nhắm bắn Bạch An Kỳ.
Tình hình bên ngoài hội trường đều được cảnh sát chú ý, nhưng quá trễ, Âu Cát Tang đã bóp cò.
"Nằm xuống!"
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, nữ thư ký bên người Bạch An Kỳ lấy hết sức đẩy anh ra khỏi tầm ngắm, nhưng cánh tay cô lại trúng một phát s