/>
Phải nói như thế nào là đối nhân xử thế, lúc ấy Hà Lộ mới mười bảy tuổi, đang trong thời kỳ phản nghịch không có quy tắc, hơn nữa Bạch An Kỳ là bạn học của cô, cô không bỏ được lòng tự ái, biết nên làm gì là một chuyện, có thể làm được hay không lại là chuyện khác.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy sau lưng nhột nhột, chẳng lẽ Bạch An Kỳ đang nhìn cô? Anh đúng ra nên khinh thường cô, hay là sáng sớm nhìn thấy cô ở đây lau chùi lan can cảm thấy chướng mắt, cô thật muốn tìm một cái hố trốn đi.
Cho đến khi nghe phanh một tiếng, tiếp theo là tiếng nước chảy ào ào.
"Mẹ kiếp, ai đem thùng nước đặt ở trên đường ta đi?"
Hà Lộ cực kỳ hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện đại thiếu gia nhìn chằm chằm thùng nước bị đá ngã trên đất, mà ống quần của anh đã ướt thành một mảng.
Kỳ quái, cô rõ ràng đem thùng nước đặt bên cạnh tường, tại sao lại chạy đến giữa đường bị anh đụng ngã?
"Thật xin lỗi." Hà Lộ chỉ có thể thành tâm nhận lỗi, chẳng lẽ thùng nước của cô đột nhiên dài chân chạy ra làm thiếu gia đụng phải? Có lẽ là cô nhớ lộn, không cẩn thận đặt ở giữa đường đi.
Mặc dù, cô rất xác định mình không có đặt giữa đường. Khoé mắt Hà Lộ nhìn thấy cạnh tường rõ ràng còn có một vòng nước!
Được rồi, xem ra, thùng nước này, chân tự nhiên dài ra, chạy đến giữa đường để thiếu gia đụng phải. . . . . .
Sắc mặt Bạch An Kỳ âm trầm nhìn chằm chằm cô, kể từ ngày anh xông vào nhà cô tới nay, đây là lần đầu tiên Hà Lộ nhìn anh.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy sắc mặt Bạch An Kỳ hơi khác so với lúc trước, như đã nói, bây giờ còn chưa tới sáu giờ, cái người vừa nằm xuống liền ngủ thẳng cẳng tới sáng như đại thiếu gia của cô, mới giờ này mà rời giường, sợ rằng không chỉ có hơi tức giận thôi đâu, có khi nào giận quá đánh cô luôn không? Điều này làm Hà Lộ không khỏi lo sợ.
"Là cô sao? Quần của tôi bị cô làm ướt, cô phải chịu trách nhiệm giặt giũ sạch sẽ, lại đây lấy cho tôi cái quần khác!"
Hà Lộ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Bạch An Kỳ bởi vì giận quá mà trở nên ửng hồng, không thể làm gì khác hơn là không ngừng nói xin lỗi.
"Còn không mau vào?" Bạch An Kỳ đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng thúc giục.
Bạch An Kỳ muốn cô vào phòng anh? Nghĩ đến phải cùng anh ở chung một chỗ, làm Hà Lộ có chút khẩn trương, nhưng vẫn nhanh chân đuổi theo.
Bạch An Kỳ nghiêm chỉnh đứng trước cửa phòng thay quần áo, giọng điệu không kiên nhẫn nói, "Đều là tại cô, hôm nay tôi phải mặc cái quần này mới hợp với cái áo sơ mi này, lại bị cô làm ướt, những cái quần khác đều không hợp!"
"Thật xin lỗi." Nếu là trước kia, trong lòng Hà Lộ nhất định ói đầy bụng, nhưng hiện tại cô chỉ có áy náy.
Mặc dù đại thiếu gia yêu cái đẹp lại thích ăn mặc đến không ai nói nỗi, nhưng anh không bao giờ chậm trễ giúp đỡ người yếu đuối, bất bình dùm người khác, mặc kệ anh muốn nghĩ mình đẹp hơn hoa hậu của các loài hoa cũng được, vậy có làm sao? Thế giới này có được mấy người như anh, mong muốn khắp nơi đều là hoà bình và tốt đẹp.
"Đi lấy máy sấy và khăn lông, giúp tôi sấy khô, nhanh một chút." Đại thiếu gia đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, nhấc cái chân có ống quần ướt đặt trên bàn, sau đó bày tư thế giống như đại vương gia, ngồi nghênh ngang trên ghế chờ cô.
Hình như anh muốn làm khó cô thì phải, nhưng Hà Lộ cũng không để ý nhiều như vậy, dù sao ngay cả câu "cám ơn" cô còn chưa nói ra khỏi miệng, còn dám ý kiến gì nhiều!
Sợ máy sấy quá nóng, Hà Lộ cầm khăn lông lau ống quần ướt, sau đó chuyển máy sấy sang chế độ sấy lạnh đem ống quần ướt sấy khô. Thật ra thì nếu cởi quần ra, dùng máy sưởi hay quạt gió sẽ nhanh hơn, nhưng lúc đó Hà Lộ chưa có kinh nghiệm làm việc nhà, làm sao biết những thứ đó, nhà cô cũng không giàu có, đi tới nhà họ Bạch cũng chỉ có mấy ngày, hơn nữa vẫn luôn phụ trách công việc bên ngoài.
Cô sợ Bạch An Kỳ không nhẫn nại được, nên rất khẩn trương, nhưng ngoài ý muốn là đại thiếu gia không có nói gì, cũng không có gây động tác khó khăn nào, an tĩnh đến nỗi Hà Lộ tưởng anh đã ngủ, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ có thể cẩn thận làm xong công việc.
Hà Lộ tốn nửa tiếng mới sấy khô ống quần.
"Như vậy đã được chưa?" Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Bạch An Kỳ nhìn cô chằm chằm, sắc mặt khó coi.
Cô lại làm sai sao? Hà Lộ mím chặt môi, giống như trong quá khứ chờ thầy giáo mắng vậy, nhìn qua có chút phản nghịch. Nhưng thật ra là cô đang khẩn trương và bất an.
"Được rồi, đi ra ngoài." Thanh âm của anh buồn buồn đuổi người, một phút cũng không muốn cô ở lại, Hà Lộ nhanh chóng đem máy sấy trả lại vị trí cũ, còn lấy khăn lông rời đi.
Cô không biết là khi cô vừa xoay người rời đi, tư thế cứng rắn tiêu sái đẹp trai liền thay đổi, sắc mặt Bạch An Kỳ tái xanh.
Mẹ nó! Chân anh tê rần!
Hà Lộ cho rằng sau khi trải qua sự kiện thùng nước, Bạch An Kỳ sẽ cấm cô đến gần phạm vi phòng ngủ của anh, không nghĩ tới là ngược lại, cô bắt đầu bị phân công đến làm việc bên cạnh Bạch An Kỳ.
Thật ra thì, đi theo bên cạnh quản gia học tập làm Hà Lộ rất bận rộn, không chỉ giúp Bạch An Kỳ quét dọn nhà cửa hay sửa sang phòng ngủ, còn phải làm nhiều việc vặt khác trong biệt thự, nhưng kỳ quái là, chỉ cần công việc có liên quan đến đại thiếu gia, Hà Lộ luôn không đạt yêu cầu, ngược lại, những việc khác cô làm rất nhanh. . . .
Ách, thật ra thì cô cũng có chút xấu hổ, thành thật mà nói cũng không phải cô đem công việc hoàn thành tốt, ví dụ như khi được phân công đến phòng bếp chạy vặt, đúng lúc Bạch lão gia tổ chức bữa tiệc họp mặt bạn cũ, cô được phân công gọt củ cải trắng, lại thấy xe rác đã đầy mà không ai đổ, vì vậy giúp một tay đem tất cả ra ngoài đổ đi, thần kỳ là lúc cô trở lại tiếp tục công việc, củ cải trắng được gọt xong hết rồi––––có mấy cái gọt thật lãng phí, còn nhỏ hơn củ cải đỏ , đầu bếp bình thường tiết kiệm thấy những củ cải đó lại không nói gì. Cô nghĩ là có người giúp một tay, nhưng mà mọi người đều bận muốn chết, đâu có ai rãnh rỗi mà giúp cô?
Là tiểu tinh linh3 trong truyền thuyết sao? Cô nghĩ.
Lại nói, mỗi mùa đi qua cô đều phải đem toàn bộ rèm cửa trong biệt thự nhà họ Bạch tháo xuống, sau đó thay rèm cửa màu sắc mới cho phù hợp từng mùa, đem rèm cửa cũ đi giặt sạch––––cái này thật không phải là công việc nhẹ, rèm cửa sổ rất nặng, tất cả rèm cửa sổ trong nhà họ Bạch cộng lại rất kinh người, bình thường những người cùng phụ trách một tầng lầu hoặc một khu vực, tất cả sẽ giúp đỡ lẫn nhau, thế nhưng cô lại bị cô lập, cho nên chỉ có thể một mình làm công việc này.
Khi cô thật vất vả đem rèm cửa trong phòng sách lấy xuống, lúc đặt ở cửa phòng, lại phát hiện rèm cửa sổ trong những phòng khác đều được đặt ở cửa.
Hơn nữa khi cô giặt quần áo trở lại, rèm cửa sổ đã được đổi mới, cô hỏi những người giúp việc khác, mỗi người đều nói họ bận rộn chuyện của mình, không chú ý rèm cửa khi nào được treo lên. Vả lại, cô bị người khác ghét như vậy, mỗi người khi trả lời cô còn dùng thái độ lạnh nhạt, thật đúng là không ai rãnh rỗi giúp cô làm những chuyện này, ngoại trừ tổng quản, nhưng thân là tổng quan sẽ có một đống chuyện phải bận rộn, sao giúp được cô đây!
Cho nên, cũng là tiểu tinh linh trong truyền thuyết đi!
Tóm lại, mặc dù không rõ nguyên nhân, cô luôn đem công việc trong biệt th