lên ngắm nhìn khuôn mặt nó. Hai gò má bầu bĩnh bây giờ tuy có hơi gầy đi nhưng vẫn phảng phất vẻ phúng phính trẻ con. Bà Tư muốn đặt lên đó một nụ hôn nhưng bà sợ làm cháu thức giấc.
Bà cứ ngồi ngắm nhìn thằng Thẩm say mê, thỉnh thoảng bà lại sờ nhẹ lên đôi tay giá lạnh như băng của nó. Tiếng gà eo óc gáy xa xa khiến bà Tư giật mình. Trời gần sáng rồi, mình phải ngủ một chút chứ. Bà Tư thầm nghĩ thế.
Ở phòng kế bên ông Tư cũng đang ngon giấc. Bỗng nhiên ông Tư giật mình vì nghe có tiếng chân rón rén. Ông là người rất nhạy với bất kỳ thứ tiếng động nào trong đêm. Lắng tai nghe, ông cảm thấy dường như bước chân khe khẽ đó đang tiến về chỗ đặt bàn thờ đứa con gái xấu số của ông. Rồi ơng ngửi thấy mùi nhang thơm thơm lan tỏa khắp nhà. Ôi, thật tội nghiệp cho thằng cháu! Từ lúc nó về, hai ông bà cứ hết hỏi han này nọ lại tới ép nó ăn thứ này thứ khác, không ai nhắc nó tới thắp nhang trước bàn thờ cô út nó vì sợ khơi dậy trong nó mặc cảm vì đã làm chết cô Hiên. Cái thằng này lớn thiệt rồi! Nó đã biết nghĩ tới cô nó, đêm hôm khuya khoắt vầy mà không chịu ngủ, còn ra nhang đèn khấn vái gì đây. Ông Tư vừa toan cất tiếng gọi thằng Thẩm vô ngủ thì ông nhận thấy có tiếng khóc ri rỉ phát ra từ chỗ đó.
- Chẳng lẽ nó khóc cô nó sao?
Ông Tư ngồi dậy, vừa quơ chân xuống đất tìm dép, mà tai vẫn vừa lắng nghe tiếng khóc bên ngoài. Bỗng đâu một giọng hát du dương cất lên làm ông rợn da gà: “Em buồn cắt tóc đi tu Nợ trần chưa dứt phù du tìm về...” Ông Tư thôi không tìm dép nữa, ông nhón chân đi thật khẽ ra ngoài. Trên bàn thờ cô Hiên quả có mấy nén nhang vừa mới thắp nhưng không có một người nào ở đó. Ông Tư quá đỗi ngạc nhiên, rõ ràng vừa nãy ông còn nghe tiếng hát, bây giờ người hát biến đi đâu? Cửa nhà vẫn đóng kín, mà ông đang đứng chắn lối ra duy nhất để xuống nhà sau hoặc vô buồng ngủ của bà Tư. Vậy người đó biến đi đằng nào? Người đó là ai? Chắc chắn không phải thằng Thẩm rồi!
Ban đầu khi nghe tiếng chân và nghe mùi khói nhang, ông Tư cứ đinh ninh là thằng Thẩm thức dậy thắp nhang cầu nguyện cô nó, nhưng khi nghe tiếng hát, ông đã khẳng định không phải thằng Thẩm cháu ông! Đó là tiếng hát của một người con gái! Thế người đó là ai? Ông Tư dụi mắt mấy lần liên tiếp rồi đứng ngó dáo dác xung quanh. Khi đã chắc chắn không có ai, ông vội đi tới bàn thờ, vặn cao ngọn đèn lên rồi bưng đi soi khắp nhà. Cửa nẻo vẫn vẹn nguyên đâu có ai mở chốt. Mọi thứ trong nhà đều không có gì khác lạ. Ông cầm đèn đi vô phòng bà Tư. Hai bà cháu đều đang ngủ say, tiếng thở đều đều của thằng bé, tiếng ngáy nhè nhẹ của bà Tư khiến ông vừa an tâm vừa thắc mắc.
Đi một vòng quanh nhà, ông Tư trở lên nhà trên lấy bình thủy nước đổ ra pha trà ngồi uống tiếp.
Hơn năm giờ sáng, bà Tư giật mình thức dậy, lê dép lệt sệt ra nhà ngoài, nói với ông bằng giọng ngái ngủ:
- Sáng rồi hả ông?
Ông Tư hờ hững đáp:
- Ừ bà lo nấu cái gì đó cho thằng Thẩm ăn đi!
- Thằng nhỏ tội lắm ông à, tối ngủ rất say, chắc nó mệt mỏi lắm! Để tui chạy ra chợ mua ít thức ăn...
Bà Tư vừa bới lại đầu tóc vừa nói với chồng. Ông Tư nhìn bà, đắn đo:
- Bà nè!...
- Chi vậy ông?
Bà Tư dừng tay lượt, hỏi chồng.
- Tối qua bà có nghe gì trong nhà mình không? Bà Tư ngạc nhiên:
- Nghe gì là gì hả ông? Tui thức khuya lắm, chừng gà gáy lần thứ nhất tui ngủ một giấc tới sáng luôn, có nghe gì đâu? Mà chuyện gì vậy ông?
Ông Tư thở hắt ra:
- Mà thôi đi, chắc do tui mớ ngủ!
- Mà là chuyện gì mới được chứ?
Bà Tư tò mò.
Ông Tư hạ giọng:
- Tui đang ngủ thì nghe có chân đi nhè nhẹ rồi có mùi khói nhang bay lên, tui cứ ngỡ thằng Thẩm dậy thắp nhang cho cô Út nó. Nhưng một lát sau tôi bỗng nghe có tiếng con gái hát lên mấy câu ai oán lắm. Mặc dù sợ, nhưng tui cũng cố lén ra xem là ai, nhưng hoàn toàn không có bóng người nào, chỉ có mấy cây nhang trên bàn thờ con Hiên là vẫn còn cháy.
Bà Tư cười cười:
- Ông ngủ mê quá rồi chiêm bao đó thôi! Ai mà đêm hôm khuya khoắt còn hát hò...
Ông Tư chau mày:
- Tui cũng không biết sao nữa bà ơi! Rõ ràng khi tui ra đây nhang vẫn còn cháy và tui ngồi luôn ở đây từ lúc đó đến giờ!
Bà Tư bước tới sát bên bàn thờ, nhìn vào cái lư hương đầy chân nhang, khẽ nói:
- Ông ơi, ông mớ ngủ thật rồi đó! Ở đây toàn chân nhang cũ, có thấy cây nào mới đâu?
Ông Tư ậm ờ:
- Chắc vậy quá! Thôi, bà đi chợ cho sớm đi! Bà Tư liếc chồng:
- Sao tự nhiên ông lại mơ nghe thấy tiếng con gái hát vậy ta? Mà nó hát hò những gì ông còn nhớ không?
- “Nó hát vầy, tui nhớ rõ lắm:
Em buồn cắt tóc đi tu
Nợ tình chưa dứt phù du tìm về...
Hai câu này tui chưa từng nghe bao giờ trước đó nên mới lấy làm lạ vậy chứ!”
Bà Tư nhìn chồng nghi ngại, bà nhủ thầm:
- Quái lạ cái ông này, sao tự nhiên lại mơ mộng ba cái chuyện thế được chứ? Ổng đâu còn trẻ trung gì nữa mà tơ vương cô gái nào? Thiệt mình hết biết sao mà nói...
- Thôi, bà đi đi!Ông Tư lại giục. Bà Tư quay trở xuống bếp lấy cái giỏ đi chợ rồi quày quả bước ra đường. Còn lại một mình, ông Tư suy nghĩ thật nhiều về chuyện vừa xảy ra cho ông. Ông biết chắc một điều, đó không phải là giấc mơ mà là sự thật, nhưng ông không dám khẳng định vì sợ làm bà Tư hoang mang rồi nghĩ ngợi nọ kia. Người con gái đó là ai? Chắc chắn không phải là Hiên, cô con gái út khờ khạo của ông bà. Vì Hiên không bao giờ biết hát những lời như thế! Trong lòng ông Tư không yên ổn, tuy từ trước tới nay ông không hề biết sợ ma quỉ là gì, nhưng quả thật sự việc xảy ra quá rõ ràng khiến ông nao núng. Ông không phải sợ, nhưng có cái gì đó bất ổn, lo lắng trong lòng. Ông thầm cầu mong cho gia đình được yên ổn sau nhiều sóng gió vừa qua.
Đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ, ông Tư nghe tiếng thằng Thẩm thức dậy đi xuống bếp súc miệng rửa mặt. Ông nhớ lại ngày trước và mỉm cười, nghĩ tới việc chút nữa thôi, nó lại lên nhà lục tìm bánh trái trong tủ. Cái thằng thật xấu tính đói, ngủ một đêm sáng ra là đói quắn, phải có cái gì đó bỏ liền vô miệng mới vui.
Biết tính cháu nội, nên từ khuya tới giờ ông Tư chỉ ngồi uống trà suông, còn mấy cái bánh bà Tư mua về hôm qua ông không dám dụng tới, tính để dành cho thằng nhỏ. Nhưng sao ông chờ hoài không thấy thằng Thẩm lên. Lấy làm lạ, ông Tư bước xuống nhà sau dòm ngó thử.
Thật không ngờ, thằng Thẩm đang cầm chổi quét nhà! Cái việc mà từ trước tới nay nó chẳng bao giờ chịu làm.Bà Tư lại cưng cháu nội nên cũng chưa bao giờ sai nó làm những công việc như thế!
Vậy mà sáng nay ngủ dậy, nó tự động đi quét dọn nhà cửa. ông Tư định lên tiếng hỏi, nhưng rồi ông không nói gì, để thử xem thằng này tiến bộ đến đâu! Công nhận mới hơn hai tháng lưu lạc mà nó nên người quá! Từ cách ăn nói đến ý tứ, hành động... mọi việc thay đổi thật không thể ngờ được!
Ông Tư trở lên nhà trên ngồi rung đùi đắc ý! Ông thầm cảm ơn cái ngôi chùa xa lạ nào đó đã giáo huấn thằng cháu nội cưng của ông được như vậy! Ở nhà dưới, thằng Thẩm quét dọn xong sân nhà thì nó bê