Polly po-cket
Truyenhay.xemmienphi.net
₪ Game hay cho điện thoại
»
Lượt Xem : (1 / )

Tiểu thuyết Yêu Phải Người Tình Một Đêm-full

uống café một mình ở đây nhỉ? Quả là cơ hội khó có được, đi nhanh chút, chúng ta nói chuyện với anh ấy vài câu."

"Đừng náo loạn, cậu muốn nói cái gì với anh ta? Chúng ta biết anh ta, nhưng anh ta không biết chúng ta." Lương Kỳ Gia vội vàng kéo lại.

"Vì thế mới muốn cùng anh ta nói chuyện, nhân tiện giới thiệu bản thân một chút, làm tăng ấn tượng của mình với anh ấy." Tiểu Tuệ lại lôi kéo cô.

"Muốn tăng ấn tượng thì mình cậu đi thôi, mình với anh một chút hứng thú cũng không có, mình đi trước đây." Lương Kỳ Gia vừa lắc đầu vừa lùi lại.

"Không được, là bạn bè thì cậu phải đi cùng mình, một mình ngại lắm." Tiểu Tuệ lại nhanh chóng kéo cô đi.

"Ngại thì thôi đi."

"Nhưng cơ hội khó có được, mình không muốn bỏ qua." Tiểu Tuệ nói xong liền quay đầu về chỗ Trạm Diệc Kì, không nghĩ tới anh lại đứng lên, khiến cô vừa mừng vừa sợ cuống quít la lên, "Làm sao bây giờ, anh ấy đứng lên rồi, phải đi rồi sao? Làm sao bây giờ, anh ấy đi về hướng chúng ta rồi. Trời ạ, anh ấy đang nhìn mình, anh ấy đang nhìn mình, Kỳ Gia!"

Tiểu Tuệ nói thêm một chữ, trống ngực Lương Kỳ Gia cũng đập nhanh một nhịp, đồng thời chột dạ lùi về phía sau Tiểu Tuệ. Đến khi Trạm Diệc Kì đi tới, cô đã hoàn toàn nấp sau lưng Tiểu Tuệ, khẽ cúi đầu, mái tóc dài gần như che kín khuôn mặt.

"Trạm tiên sinh, xin chào."

Cô nghe thấy Tiểu Tuệ vừa khẩn trương vừa ngại ngùng lên tiếng.

"Cô biết tôi?"

Cô nghe thấy tiếng của Trạm Diệc Kì so với trong trí nhớ có phần trầm thấp hơn, nhưng lại không khàn khàn như vậy.

"Em là nhân viên của công ty này, vì anh đã đến công ty tìm tổng giám đốc vài lần nên cũng gặp qua. Em là Lưu Tiểu Tuệ."

"Khó trách tôi thấy hai người có chút quen quen, hóa ra thật sự đã gặp qua. Vị tiểu thư ở phía sau cô cũng vậy sao?"

Nghe thấy anh chuyển đề tài tới bên người cô, Lương Kỳ Gia không khỏi cứng đờ cả người.

"Đúng vậy, cô ấy là Lương Kỳ Gia, cùng chỗ làm với em." Tiểu Tuệ vừa nói vừa dịch người sang một chút, nháy mắt đã khiến cả người cô lộ ra trước mặt Trạm Diệc Kì.

"Lương tiểu thư, xin chào."

Mất đi tấm lá chắn Tiểu Tuệ, giọng nói của anh nhất thời trở nên gần trong gang tấc, mũi giày anh cũng chỉ cách cô không tới 1m. Khoảng cách gần như vậy, cô cảm giác được lòng bàn tay đầy mồ hôi, trái tim kinh hoảng đến độ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Xin chào." Cô cúi đầu nói, hoàn toàn không có dũng khí ngẩng đầu lên đối mặt với anh.

Tôi van người, ông trời ơi, đừng để anh ấy nhận ra tôi, tôi van người, tôi van người.

"Trạm tiên sinh sao lại ngồi một mình uống cafe ở đây vậy?" Tiểu Tuệ mở miệng hỏi.

"Tôi đang đợi người."

"Chờ tổng giám đốc sao? Có muốn chúng em cùng chờ không, một người quá nhàm chán mà." Tiểu Tuệ tích cực nói.

Không muốn, không muốn, không nên. Tôi van người, ông trời hãy bảo anh ấy nói không cần, cô đứng còn có thể mượn quần áo để che khuất bụng, nếu ngồi xuống chẳng phải lộ hết sao? Hơn nữa, cô phải thừa dịp anh ấy không nhận ra cô mà nhanh chóng đi khỏi, nếu không lại đợi nữa, có trời biết anh ấy có nhận ra cô hay không?

Anh ấy hẳn là nhận ra cô rồi? Hoặc là anh ấy có nhận ra nhưng lại làm như không nhận ra? Nếu là vế sau thì đúng là mong muốn của cô, nhưng nếu một ngày kia anh ấy phát hiện ra bụng cô thì sao?

Không được, cô nhất định phải rời đi càng nhanh càng tốt.

Nghĩ xong, cô cố lấy dũng khí mở miệng: "Tiểu Tuệ, mình có việc muốn đi trước, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé." Sau đó nhanh chóng liếc mắt về phía anh, đồng thời cười cứng ngắc: "Thật xin lỗi."

"Không sao, tôi cũng có việc muốn tìm Quý Thành Hạo. Cám ơn cô đã có cùng suy nghĩ với tôi, Lương tiểu thư. Như vậy, tạm biệt hai cô." Nói xong, Trạm Diệc Kì cúi người mỉm cười với các cô, ưu nhã xoay người đi về phía cửa lớn, phút chốc biến mất sau cánh cửa.

"Ôi! Thật là đẹp trai! Cậu không cảm thấy anh ấy chỉ giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra mị lực mê người sao?" Tiểu Tuệ say mê thở dài.

Không cảm thấy, cô chỉ thấy bản thân khẩn trương, lo lắng đến sắp chết rồi. Lương Kỳ Gia âm thầm trả lời.

Tuy nhiên cô chưa từng nghĩ anh ở trước mặt cô nhẹ nhàng cáo từ rời đi, khiến cô tự nhiên thở dài, không khỏi có chút giật mình cùng thất vọng.

Nhìn bộ dáng anh có lẽ không nhớ ra cô rồi, hoặc chăng đối với cô không có nổi nửa điểm hứng thú nên mới có thể tiêu sái rời đi như vậy.

Có lẽ với anh mà nói, đêm đó thực sự chỉ là nhân duyên trong phút chốc, tựa như sương đêm, khi trời sáng sẽ bốc hơi vào không khí mà biến mất.

Lòng chợt có cảm giác bi thương, nhưng đây không phải là lỗi của anh. Bởi lẽ phản ứng của anh cũng là nguyên nhân khiến lúc đầu cô chọn anh là đối tượng tình một đêm, anh cũng không phụ kì vọng của cô mà quên tất cả. Chỉ là nên nói thế nào đây? Trong cơ thể cô giờ đang mang bảo bối của bọn họ.

"Kỳ Gia?"

Tiếng gọi của Tiểu Tuệ đột nhiên kéo cô trong phút xuất thần trở lại.

"Cậu sao lại ngẩn người ra như vậy? Đang nghĩ gì sao?" Tiểu Tuệ hỏi cô.

"Không có gì, mình chỉ đang nghĩ có nên tranh thủ lúc mọi người vẫn chưa nhận ra mình mang thai mà về nhà một chuyến hay không." Cô nói dối. Ngừng lại một chút, cô không nhịn được mà hỏi: "Mới vừa rồi, Trạm tiên sinh chắc là không nhận ra mình đang có thai phải không?"

"Đồng nghiệp cùng phòng với cậu mỗi ngày còn không nhận ra, anh ấy làm sao có thể nhận ra được?!" Tiểu Tuệ cũng ngẩn ra nhìn cô, nhưng vẻ mặt lập tức khôi phục như cũ hỏi: "Cậu về nhà làm cái gì? Ba cậu không phải mỗi tuần đều đến thăm cậu hay sao?"

Lương Kỳ Gia thật mừng khi cô ấy không tiếp tục hỏi cô tại sao lại quan tâm tới việc Trạm Diệc Kì có nhận ra cô mang thai không.

"Ba mình nói hy vọng mình có thời gian thì về nhà một chút, mẹ cả và em trai thỉnh thoảng có nhớ tới mình."

"Chuyện này mà cậu cũng tin sao?"

"Không tin, nhưng mà mình biết đây là mong muốn của ba, hi vọng mình luôn nhớ rằng mình còn có một mái nhà, có người thân. Dù sao thì phòng thuê cũng không thực sự là nhà của mình."

"Người nhà?" Tiểu Tuệ cười nhạt.

"Mình cũng biết điều này rất buồn cười, nhưng đây là mong muốn của ông, mình không nghĩ ngay cả cố gắng thử một lần cũng không chịu, khiến ông thất vọng."

"Cậu có thử thì cũng thử hai mươi năm rồi, mình thật không hiểu ba cậu rốt cuộc nghĩ cái gì nữa?" Tiểu Tuệ trợn mắt nhìn cô.

Lương Kỳ Gia bất đắc dĩ cắn môi: "Bởi vậy mình không thể cùng cậu đi dạo phố được, thật xin lỗi."

"Có gì đâu mà phải xin lỗi, nhưng cậu thực sự phải về nhà sao? Có muốn mình đi cùng không? Có người ngoài đến, thái độ của mẹ cả cậu chắc sẽ đỡ hơn." Tiểu Tuệ lo lắng đề nghị.

Cô lắc đầu: "Ba mình ở nhà, bà ấy sẽ không làm gì mình đâu."

"Vậy cậu cẩn thận một chút nhé."

"Được. Cậu cũng từ từ dạo phố, bye bye." Cô vẫy tay với Tiểu Tuệ.

"Bye." Tiểu Tuệ cũng khẽ vẫy tay rồi xoay người rời đi.

Mắt thấy Tiểu Tuệ đi khuất, Lương Kỳ Gia cũng xoay người rời đi, nhưng đi không có mục đích, không như những lời mà cô nói với Tiểu Tuệ là quay về nhà.

Những lời cô nói vừa nãy toàn bộ là nói dối, ba căn bản chưa từng nói mẹ cả cùng em trai nhớ tới cô, cũng không bảo cô có rảnh rỗi thì về nhà.

Ngược lại, ba cũng hiểu được việc cô ra đi là tốt cho cô, chỉ đau lòng vì cô có thêm áp lực kinh tế mà ông lại không có biện pháp giúp c
<<1 ... 56789 ... 22>>
Từ khóa Google : ,,
₪ Xem thêm truyện hay
Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Tiểu thuyết Đại Tiểu Thư Của Tôi-full
Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full
Tiểu thuyết Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa-full
₪ Tải game miễn phí
Về Trang Chủ Tiểu thuyết ngôn tình Tiểu thuyết tình yêu Truyện teen đang yêu Truyện teen lãng mạn Truyện tình cảm mới
936/7014
Tải game android iphone ipad, Truyện tiểu thuyết teen
@ 2015 - Chuyenmoi.wap.sh
Nội dung được sưu tầm từ internet